Cứ thế cả gia đình chuyển về ngôi biệt thư cổ tại Trương Gia ở ngoại ô....
Cuộc sống nơi đây khiến Giản Bình hoàn toàn choáng ngợp. Nhất là khi cô nghe hết mọi người làm trong nhà, hàng ngày điều gọi cô là cô chủ cảm giác thật sự không quen chút nào...
Cũng may là mẹ chồng cô không hề bắt ép cô theo khuôn phép nề nếp gì. Nên mọi thứ cũng dễ chịu hơn nhiều...
Bất quá chỉ sau hai tháng đầu thai kì cô tăng cân thấy rõ... Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của mẹ chồng. Các bữa ăn dinh dưỡng theo thực đơn.
Giản Bình được cái là không thai nghén nặng.. chỉ đôi lúc mới xảy ra tình trạng nôn ói....
Nhưng có lẽ người khổ sở nhiều nhất chính là Trương Hải... Với ai Giản Bình cũng dịu dàng cử chỉ trước sau vẫn một mực đáng yêu.
Chỉ riêng từ khi mang thai tâm tình cô không ổn định cô chỉ đổ dồn lên người Trương Hải và hành hạ riêng một mình anh...
Như chuyện hôm nay...."Anh đi ra đi... Em không muốn gặp anh...""Tiểu Bình, Tiểu Bình... mở cửa cho anh vào đi em"
Ông chồng nào đó khổ sở cào tóc chẳng hiểu cớ sự gì vì sao mình lại khiến cô giận và kết quả bị đuổi ra khỏi phòng..."Con lại chọc giận con bé gì đó, mẹ nói con rồi... Con tưởng mang thai dễ dàng lắm à... Cực khổ lắm con hiểu không..."
Huệ Minh nghe ồn ào nhanh chóng xuất hiện đã thấy một màn này, bà không ngừng lên giọng giáo huấn con trai...
Trương Hải cũng thật khổ sở, cô nói thèm ăn dâu rừng. Anh lặn lội đi mua về không hiểu sao lúc vừa rồi còn vui vẻ.. bây giờ lại như thế này..."Mẹ.. mẹ về ngủ đi, để con.......""Con gì mà con.. để đó mẹ vào dỗ con bé.. hôm nay con sang phòng khách ngủ đi.."
-Mẹ à... con...
-Nhanh đi...
Trương Hải thở dài chán nản xoay lưng không cho anh ôm vợ... làm sao anh ngủ được...."Tiểu Bình... mẹ vào nhé"
Huệ Minh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa... Giản Bình thấy bà vào nhanh chóng ngồi dậy.. ánh mắt to tròn nhìn bà rưng rưng tủi thân...
-Mẹ.....
Giọng nói non nớt dịu dàng như nước làm lòng Huệ Minh thương yêu..."Sao thế con... Hải! nó làm con giận à, con nói mẹ nghe, mẹ sẽ xử giúp con.. để trong lòng sẽ không tốt cho bé cưng biết không?"
Huệ Minh vừa dứt lời Gỉan Bình đã òa khóc nức nở... làm Huệ Minh cũng hoảng..."Huhu... mẹ... mẹ.. chồng con.. chồng con.. không còn thương con và cục cưng nữa... hức... anh ấy... anh ấy có người khác.. huhu..."
Huệ Minh chưa kịp tìm hiểu lí do, cửa phòng đã bị mở ra... Trương Hải như một cơn gió chạy đến bên cạnh giường ôm chặt Giản Bình vào lòng...."Bảo bối không khóc.. anh Vẫn và luôn yêu em và con.. Ngoan... đừng khóc..."
Mặc Huệ Minh bên cạnh.. Trương Hải không ngừng dỗ dành cô vợ nhỏ không ngừng nức nở trong lòng anh..."Anh nói dối... Anh Phong nói... anh vừa tuyển cô thư kí.. vừa đẹp.. chân lại dài.. dáng người nóng bỏng.. huhu... Cô ta lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với anh nữa.. hức.. hức..."
Trương Hải nghiến răng kèn kẹt... Tên Dương Phong chết tiệt.. anh sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.. dám phóng hỏa đốt nhà anh còn khiến vợ anh đau lòng như vậy..."Anh thề! không có thật mà.. Cô ta là do Joll tuyển dụng... anh không biết gì hết đến giờ anh còn không nhớ tên cô ta nữa mà...""Mai con vào cho cô ta nghỉ việc đi..."
Huệ Minh hiểu ra sự tình..... Bà đưa ra quyết định, làm gì cũng được, miễn sao con dâu của bà thấy thoải mái là được.. Bà đã trãi qua chuyện này khi phụ nữ mang thai luôn ở trạng thái lo lắng... sợ chồng mình sẽ có người khác...
Trương Hải nghe lời mẹ nói, gật đầu như giã tỏi..."Đúng rồi, ngày mai anh sẽ cho cô ấy nghỉ việc ngay... Còn nữa sau nay tuyển dụng anh chỉ tuyển nam không tuyển nữ... ngoan.. không khóc nữa.."
Giản Bình nằm trong ngực anh giọng nức nở cũng nhỏ lại, tâm cũng tịnh hơn... Cô biết mình hơi vô lí nhưng khi nghe Tuyết Thanh kể lại hàng ngày cô thư ký đấy không ngừng lượn lờ trước mặt chồng cô, cô ta còn rất xinh đẹp.. làm sao cô không lo lắng...."Để mẹ xuống lấy sữa cho con"
Huệ Minh vuốt tóc Giản Bình, mỉm cười yêu chìu.. còn quay sang dùng ánh mắt cảnh cáo Trương Hải...
Cánh cửa phòng đóng lại... Trương Hải nâng mặt cô lên.."Tiểu Bình! em không tin anh sao.. Cuộc đời anh chỉ yêu mình em. Không được suy nghĩ lung tung nữa được không?""Nhưng người ta rất lo nha... em giờ xấu xí... em..."
Đây là tâm trạng hầu hết của phụ nữ có thai, thường e sợ những chuyện như vậy, dù rõ ràng là chồng rất yêu thương nhưng tâm trạng vẫn luôn trong trạng thái nghi ngờ, sợ hãi vu vơ.
Nói đến lại tủi thân.. giọng lại nghẹn ngào..."Ai nói thế.. vợ anh xinh đẹp, đáng yêu như vậy. Tiểu Bình em phải hiểu rằng em và con rất quan trọng với anh... Anh yêu em hơn ai hết trên đời này.. Em đừng tự hù dọa mình.. làm khổ mình.. Anh cũng đau lòng, hiểu không..."
-Thật sao...?
Giản Bình hít hít mũi... nhìn anh...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!