Chương 3: Không đành lòng

Lúc đầu nhìn bóng lưng yếu ớt của cô anh nghĩ đến Tống Linh...

Nhưng bây giờ tiếp xúc gần như thế này...

anh mới biết là không phải...

Vì ở Tống Linh là sự yếu đuối, ngây thơ nhưng đó chỉ là vỏ bọc... Tống Linh rất giảo hoạt và thông minh vẫn biết bảo vệ lấy mình...

Còn ở cô nhóc này.... ngây thơ thì khỏi bàn đến mà còn có sự ngây ngô non nớt... một chút phòng vệ cũng không có....

Haiz... Trương Hải lắc đầu cảm thán từ lúc nào anh lại bao đồng đến vậy.... Chỉ là không nỡ rồi không đành... thật là... anh còn không hiểu nổi mình... Nhưng cũng không sao.. Nếu Hạ Quân Vỹ dám chứa chấp một Tần Lam mất trí thì anh có là gì....

Giản Bình... thấy xe ngừng lại.. cô quan sát thì ra tài xế chở hai người họ đến bờ biển...

Sao lại đến đây nhỉ??

Tài xế Ngô hiểu chuyện bước xuống xe canh chừng... đề lại không gian cho hai người....

Trái tim non nớt của Giản Bình hồi hộp không thôi..."Em đến Tập Đoàn Kình Thiên làm gì?"

Trương Hải... lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng...

Em... em sao?.... Anh ta gọi cô là em... Giản Bình bất ngờ cách xưng hô của Trương Hải cô nghiêng đầu nhìn anh..."Em thua tôi rất nhìu tuổi... tôi xưng hô vậy có gì sai à?"

Như hiểu được ánh mắt của cô... Trương Hải buồn cười nói tiếp..."Trả lời tôi... em đến Kình Thiên làm gì... muốn khán án...?"

Ừ thì không sai... nhưng hơi gần gũi...

Bị anh hỏi tiếp Giản Bình quên sạch một chút khó hiểu xưng hô của anh lúc đầu mà tập trung vào câu hỏi phía sau của anh...

Cô lắc đầu.. vẻ mặt khó xử rồi lại xấu hổ..."Không... không phải... tôi... tôi đến để... xin khất nợ... tôi....""Em không có tiền trả?"

Thấy cô xấu hổ gật đầu... Trương Hải thật sự muốn cười to... Trời ạ trên đời này có người đi thuê luật sư biện hộ mà trong người không có tiền.. còn dám lựa Tập Đòan Kình Thiên của anh nữa chứ... Từ ngày Tập Đoàn hoạt động đầy là trường hợp đầu tiên anh thấy... Không biết phải khen cô  có lá gan to.. hay cô ngây thơ... không biết mình đang đùa với ai...

Thấy Trương Hải nhìn mình chằm chằm không lên tiếng... Giản Bình sợ anh hiểu lầm cô muốn quỵt nợ... Cô quýnh quáng giải thích..."Anh đừng hiểu lầm... Lúc đầu tôi không nghĩ thuê luật sư bên anh lại đắc như vậy... Chỉ tiền đặc cọc cũng ngốn hết số tiền vài năm tôi dành dụm để học đại học... Nên bây giờ trong người tôi thật sự không còn tiền... Tôi không quỵt chỉ muốn xin cho tôi thời gian mà thôi"

Lời nói chân thành... đôi mắt to tròn rưng rưng đầy tội nghiệp... Nghe cô nói lấy hết tiền dành dụm học đại học để thuê luật sư bông Trương Hải thấy xót xa cho hoàn cảnh cô nhóc....

Đó chỉ là tiền thuê dành cho nhân viên của anh... Nếu thật sự thuê anh... không biết số tiền đấy có đủ đặt cọc không nữa...."Có phải kết thúc phiên tòa bọn họ không có ý định trả lại giấy tờ nhà cho em đúng không?"

-Sao anh biết?

Giản Bình ngạc nhiên..."Nếu họ trả lại em đâu cần ngồi ở góc đường khóc thê thảm như vậy"

Trương Hải thong thả trả lời...

Giản Bình ngớ ra.... nhưng cũng không vì vậy mà cảm thấy xấu hổ.."Bây giờ tôi không biết phải làm sao... tiền không có họ lại không trả lại giấy tờ nhà... mà lại còn mang nợ bên Tập Đoàn của anh... Haiz... Nhưng tôi thật sự sẽ không quỵt tiền của bên anh.. Tôi chỉ xin vài ngày để xoay sở mà thôi..."

Giản Bình bối rối.. hai tay nắm chặt vạt áo... ngước mắt nhìn anh...

-" Em xoay sở bằng cách nào. Còn nữa khi thỏa thuận thuê luật sư.. Em và bên Kình Thiên đã kí hợp đồng. Điều lệ trong hợp đồng. Sau ba ngày phiên tòa kết thúc, khách hàng phải thanh toán đủ cho Kình Thiên. Em bây giờ là đang quy phạm hợp đồng đấy. Em biết em đang đùa với lửa không.

Kình Thiên là vua giới luật chẳng ai dám đụng vào. Em đang ngây thơ hay là ngốc đấy. Làm việc bằng giấy trắng mực đen chẳng ai thương xót em đâu.

Khi chú thím em chưa bốc lịch tôi nghĩ em đã sớm vào tù ngồi đếm dùm họ rồi đấy "

Trương Hải kiên nhẫn nêu rõ những điểm trọng tâm cho cô hiểu...

Giản Bình há hốc mồm.. hoảng sợ.. mắt cũng đỏ lên...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!