Chương 25: Xin lỗi! anh đã về trễ

Trương Hải đỡ lấy thân hình sắp đứng không vững của Giản Bình vào lòng... nhìn cô từ trên xuống dưới... trên tay,  trên vai, trên cổ, không nơi nào không có dấu đỏ và các vệt cào... trái tim Trương Hải thắt lại.... Anh ôm chặt cô vào lòng... miệng thì thào...."Xin lỗi anh đã về trễ"

Anh đã về trễ... khiến cô phải đối mặt với hoảng sợ... anh đã về trễ khiến cô phải chịu bao tủi nhục... Dưới mi mắt anh... anh lại không bảo vệ được cho cô... chỉ cần nghĩ một chút nửa thôi... anh sẽ không được gặp cô...

nhìn xuống cô gái của anh... giờ phút này đang run rẩy trong lòng anh...

Nghe tiếng nói  dịu dàng của anh... vòng ôm của anh... nỗi uất ức.. sự hoảng sợ... như vỡ vụn...

Giản Bình nức nở trong lòng anh... nước mắt không ngừng rơi thấm ướt cả áo sơ mi của anh....

Đủ! quá đủ.. dù cô có chịu thêm nhiều tủi nhục của tất cả bọn họ... chỉ cần anh tin cô... không buông tay cô là quá đủ.....

Lãnh Thiên Vy run cầm cập... nhưng vì nghĩ có Huệ Minh ở đây... cô ta hắng giọng.."Anh.. anh nghe em nói... cô ta là loại đàn bà đê tiện... cô ta lừa gạt anh......."

Bốp....

-Á...

Một cái tát không hề báo trước rơi rất mạnh vào khuôn mặt của Lãnh Thiên Vy...

Lãnh Thiên Vy đau đớn hét lên... té nhào xuống thảm, cô ta không thể tin.... mắt trừng lớn... miệng mấp máy... run rẩy.... khóe môi... rướm cả máu....

Lúc này Trương Hải đặt bàn tay lên đầu Giản Bình... để đầu cô gục vào ngực anh.....

tuy không thấy được anh tát Lãnh Thiên Vy.... nhưng cô nghe rất rõ tiếng động vang lên hòa vào tiếng hét đau đớn của cô ta...

Ở trong lòng anh... Giản Bình cảm nhận được anh dùng lực rất mạnh....

Hiểu  được người trong lòng trở nên  cứng ngắt... Trương Hải điềm nhiên rút tay về... vỗ lưng cô gái nhỏ... như không có chuyện gì...

Triệu Vân biến sắc.... hốt hoảng che miệng lại...

Lúc này Huệ Minh mới phản ứng kịp... hốt hoảng chạy đến  đỡ  Lãnh Thiên Vy đứng dậy...... kiểm tra vết thương trên mặt cô ta...."Hải con điên rồi à... sao lại ra ta đánh con bé... nó là em con đấy.... Trời ạ... mẹ không thể tin được con thay đổi như vậy..."

Trương Hải không quan tâm Huệ Minh tức giận mắng chửi mình....

Anh trong mắt người khác ôn nhu nhã nhặn... sẽ không bao giờ ra tay với phụ nữ...

Anh cũng nghĩ như thế... Nhưng lúc nhận được  cuộc gọi đấy.... khoảng thời gian từ công ty về đến nhà.. là khoảng khắc khủng khiếp nhất đối với anh trong đời...

Từng câu từng chữ của mẹ anh của Lãnh Thiên Vy không ngừng sỉ nhục cô... lọt vào tai anh... rồi như hàng vạn cây kim đâm từng mũi vào tim anh.... nỗi đau đớn khó diễn tả bằng lời...

Chỉ cần tưởng tưởng cô gái của anh đứng đấy.. cho người khác lăng mạ  không thương tiếc... anh đã muốn điên lên... muốn một bước có thể trở về bên cạnh cô... che chở cho cô.... cảm  thấy vì sao đường về nhà hôm nay quá xa.. Dù tài xế Ngô đã vượt qua không biết bao là đèn đỏ....

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô... cô còn thê thảm hơn những gì anh nghĩ... khuôn mặt trắng bệch... mong manh... yếu đuối đến mức đáng thương....

Bảo bối anh nâng trên tay như thủy tinh chỉ sợ không khéo có thể vỡ nát.... Vậy mà họ dám đối xử tàn nhẫn với cô như thế... còn ở  trong ngôi nhà của anh... Có phải xem thường anh quá không...

Nếu người phụ nữ của mình mà anh còn không bảo vệ được anh mới không phải đàn ông... Anh không cần hình tượng tốt đẹp trong mắt người khác... Với anh... không làm tổn thương người mình yêu là đủ.... Huống hồ một người thiếu dạy dỗ như Lãnh Thiên Vy xứng đáng hưởng trọn cái tát đấy..."Mẹ! Ở đây chẳng ai có quyền được tổn thương Tiểu Bình... Đây là lần đầu cũng như lần cuối con nói rõ... Đừng thử thách sự nhẫn nại của con...."

Huệ Minh trợn to mắt... không thể tin được....

Anh quay sang Lãnh Thiên Vy... còn đang ôm mặt sợ sệt núp sau lưng Huệ Minh... môi tím tái... ánh mắt run sợ khi nhìn anh...."Nếu lần sau còn tái phạm... không đơn giản là như thế này... Anh sẽ cho em nếm đủ sự tàn nhẫn của anh...."

Lãnh Thiên Vy cuối gầm mặt... chẳng dám hé miệng... dù một lời..."Hải... cô ta có xứng đáng được conn bảo vệ hay không... Nếu bây giờ mẹ nhất quyết không chấp nhận cô ta... con nghĩ sao? Huệ Minh càng nghĩ càng tức... bà không tin bà không thay đổi được suy nghĩ của con trai do bà đứt ruột sinh ra.... -" Mẹ... không phải mẹ muốn là được... với lại Tiểu Bình bây giờ là vợ của con... mẹ lên tiếng hình như hơi muộn.."

Một câu nói nhẹ nhàng của anh... nhưng làm trấn động cả không gian... những người có mặt còn tưởng mình nghe lầm... ngoài trừ Joll...

Triệu Vân... há hốc miệng... nhìn Trương Hải như người ngoài hình tinh.... đó không phải là sự thật... anh chỉ lấy cớ dối lừa mẹ của anh mà thôi... cô ta tin là vậy.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!