Chương 23: Hoảng sợ (2)

"Cô Vy... Cô Vy.... từ từ thôi nào.. Tiểu Bình... còn rất yếu... xin cô nhẹ tay cho... Ôi... cẩn thận coi chừng ngã... Cô Vy... Cô Vy... cô đừng lôi kéo con bé như thế..."

Tiếng Thím Vương không ngừng vang lên phía sau...

Khi Thím Vương đuổi theo xuống lầu... đã thấy Lãnh Thiên Vy.... kéo Giản Bình đứng trước mặt Huệ Minh... cô tay đẩy mạnh... cả người Giản Bình lảo đảo mấy bước... Thím Vương vội chạy đến đỡ lấy Giản Bình... cô mới lấy lại thăng bằng đứng vững được....."Tiểu Bình... Tiểu Bình.. cháu không sao chứ"

Thím Vương thở hỗn hển... bà vừa lo vừa sợ

không biết điện thoại có được kết nối với Trương Hải chưa... hiện giờ Trương Hải có nghe thấy những gì đang diễn ra... Lỡ như cuộc gọi vừa rồi Trương Hải không nhận được thì phải như thế nào.... Thím Vương lo lắng không thôi...

Lãnh Thiên Vy cùng Triệu Vân ngồi xuống...

bên cạnh Huệ Minh...

Hiện giờ dây thần kinh của Giản Bình căng như dây đàn... mồ hôi lạnh tuôn ra tay ẩm ướt.... Thời điểm này cô phải đứng đây chịu sự suy xét... quan sát từ ánh mắt sắc lạnh, khinh khi ra mặt của những người đối diện.... nhất là người phụ nữ trung niên vẻ ngoài sang trọng kia... Cô không lầm người phụ nữ này với người trong tấm hình lần trước là một, không ai khác chính là mẹ Trương Hải....

Triệu Vân cùng xuất hiện nơi đây.. chẳng lẽ bà tìm đến cô để đòi công bằng cho con dâu tương lai.... môi Giản Bình run run.... hai bàn tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau.... cô chưa kịp mở lời... Huệ Minh đã lên tiếng trước...."Chào cô... Tôi là mẹ của Trương Hải... cháu gái tôi vừa rồi hơi nóng tính... có hành động không phải cho lắm"

Huệ Minh miệng cười nhạt nhưng ánh mắt không hề mang ý cười... giọng nói bà lạnh nhạt xa cách... nghe không rõ cảm xúc...."Cháu chào bác... cháu tên là Giản Bình"

Giản Bình mấp môi mãi mới thốt thành câu... nhưng câu nói kế tiếp của Huệ Minh làm miệng Giản Bình há hốc... mặt cũng trở nên xanh mét..."Tôi biết... cô là người phụ nữ con trai tôi bao nuôi... tôi nói đúng không Cô Giản"

Bao nuôi...?

Cô có khờ đến đâu cũng nghe rõ dụng ý của bà.. Bao nuôi.. mối quan hệ tình tiền... điều đó chứng tỏ bà đang muốn nói đến cô là loại con gái vì tiền bán cả nhân phẩm của chính mình... mà đã là quan hệ tình tiền thì làm gì có tình cảm thật lòng... cũng sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp... Giản Bình cảm thấy dâng lên một nỗi uất ức... từ nhỏ đến giờ dù nghèo khổ.. cô cũng chưa bao giờ phải chịu đựng bị người khác xem thường đến mức này.... Giản Bình hít thở sâu.... giọng cô run run....

-Cháu xin lỗi... từ bao nuôi

"không phù hợp cho quan hệ giữa cháu và anh Hải..."

Huệ Minh trừng mắt không thể tin được...

một cô gái tuổi đời còn quá nhỏ để dám đối đầu với bà... nhìn vẻ mặt xanh xao... đôi môi tái đi... nhưng khi bà dùng từ xuất phạm cô... cô đã dám phản khán... Lúc đầu bà nhìn cô qua hình ảnh, rồi bây giờ gặp cô trực tiếp bà cũng thấy hơi khó tin... vì ở cô gái này bề ngoài vô cùng đơn thuần và trong sáng....

không phải là người có dụng ý... nhưng sự đời thường lại không ngờ...

Có lẽ vì thế... nên đứa con trai cả đời thông minh của bà chắc cũng bị vẻ ngoài mong manh như sương khói của cô gái này gạt gẫm... nên mới mu mụi bị dắt mũi mà không hề hay biết..."Vậy sao? Vậy theo cô Giản... tôi nên dùng từ gì mới phù hợp... Không bàn về quan điểm địa vị, chỉ bàn vể phẩm chất một con người cô đã không xứng đáng... đứng bên cạnh con trai tôi... thì cô nghĩ cô có tư cách đứng đây để bàn luận vấn đề này với tôi sao?"

Huệ Minh nhếch môi... lời nói vô cùng cay nghiệt... bà không thể mềm lòng với loại người này... mọi việc bà làm là điều phải tốt với con trai bà....

Cả thân người Giản Bình run lên... Thím Vương đau lòng thay cô gái nhỏ..."Bà chủ... có lẽ có hiểu lầm gì ở đây... Tiểu Bình không phải là người như vậy đâu...""Bà im ngay... ở đây có chỗ cho bà nói chuyện à... Cô ta là loại người nào chúng tôi biết rõ hơn bà... đồ không biết liêm sỉ là gì... được anh họ tôi bao nuôi... dám lén lút qua lại với người đàn ông khác.. Hừ! để tôi cho bà thấy rõ bộ mặt đê tiện của cô ta..."

Lãnh Thiên Vy cầm lấy túi xách... đem ra một xấp hình, không lưu tình... quăng vào người Giản Bình... những tấm hình rơi lả tả xuống thảm....

Thím Vương há hốc miệng nhặt từng tấm hình lên xem... Giản Bình cầm từng tấm từ tay Thím Vương... đến cả cô nhìn những tấm hình này còn không thốt nên lời... toàn là hình ảnh cô và Trần Kiệt bên cạnh thân mật vui cười.. còn có ôm nhau thắm thiết... nhìn những tấm ảnh này chính cô còn tin cô và Trần Kiệt có mối quan hệ mập mờ... không trách được vẻ mặt hốt hoảng của thím Vương lúc này..."Sao? cô còn gì để nói không? Không ngờ khuôn mặt trong sáng này lại đê tiện đến vậy... Cô muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng à... Biết anh họ tôi là tổng giám đốc Kình Thiên... cô tưởng muốn làm phu nhân tổng giám đốc dễ lắm à.. cô không có tư cách đấy... hiểu không... tôi nói..."

-Cô vừa nói gì?

Giản Bình cảm thấy đầu óc mình quay cuồng... tuy lúc này từng lời cay nghiệt của Lãnh Thiên Vy như lưỡi dao vô hình cứa vào lòng cô... nỗi đau đớn mang tên tủi nhục...

nhưng vấn đề quan trọng là cô vừa nghe một tin mà bao lâu nay cô không hề hay biết..."Cô bị điếc hay không nghe... rõ... tôi.."

Lãnh Thiên Vy bị Giản Bình chọc giận thực sự... cô ta dùng ngón tay không ngừng chỉ vào bờ vai Giản Bình cho hả cơn giận... lời vừa mắng nhiếc một lần nữa bị Giản Bình chặn lại..."Cô nói anh Hải là tổng giám đốc Kình Thiên?"

Giản Bình hỏi lại... mong rằng mình không nghe nhầm...

Huệ Minh cau chặt chân mày... suy ngẫm...

chẳng lẽ cô lại không biết... vẻ mặt đó không thể là giả...."Đúng vậy...... đừng giả điên với tôi.."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!