Chương 22: Hoảng sợ

-

"Bà chủ mời dùng trà.. mời hai cô dùng trà"

Sau khi ba người phụ nữ  yên vị trên so pha....

Huệ Minh nhẹ nhàng nhận lấy, từ tốn uống  trà... rồi thong thả đề ly trà sang một bên.. nhướng mày nhìn Thím Vương..."Thím Vương.... Trên lầu có ai không?"

Thím Vương... há hốc miệng.... mặt biến sắc, bàn tay run lên  nắm chặt vào nhau.... không biết mở lời làm sao...

Lãnh Thiên Vy nhìn xung quanh... ánh mắt  quan sát hướng trên lầu.... Thái độ Thím Vương chậm chạp trả lời làm cô ta bực mình... quát nhẹ..."Thím không nghe dì tôi hỏi gì à?"

-Tiểu Vy...

Huệ Minh nhíu mày.. nhắc nhở cháu gái không được kích động....

Lãnh Thiên Vy chu môi... qua ngồi bên chỗ Huệ Minh... ôm cánh tay bà làm nũng...."Dì... dì không được mềm lòng với những loại người này... Dì phải nghỉ đến Anh Hải chứ"

Huệ Minh ngẫm nghĩ... thở dài trong lòng...

Triệu Vân ánh mắt nhìn xuống... mang nhẹ ý cười bên môi.... vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Huệ Minh...."Dì.... hay chúng ta về thôi... đừng làm anh Hải khó xử"

Giọng nói ngọt ngào... nghèn nghẹn nỗi khổ khó xử...

Huệ Minh nhìn Triệu Vân... ánh mắt không giấu nỗi vẻ đau lòng... bà vỗ vỗ lên bàn tay trắng muốt của cô ta...."Tiểu Vân... Dù chuyện gì đi nữa... hôm nay dì cũng muốn gặp cô ta..."

Triệu Vân im lặng không nói gì nữa... chỉ trở tay nắm bàn tay của Huệ Minh... nhẹ gật đầu....

Huệ Minh thấy cô càng ngoan ngoãn... lại  hiểu chuyện... bà lại càng thấy giận đứa con trai của mình.... Một người con gái tốt đẹp như Triệu Vân.... thế mà không đặt vào mắt... bảy năm con bé điều một lòng một da hướng về nó... Vậy mà bên này là qua lại với một đứa chẳng ra gì.... Đúng là quả báo nhãn tiền thật mà...."Thím Vương cô ta đâu....?"

Huệ Minh không còn mềm mỏng như lúc đầu... lời nói cũng trở nên lạnh nhạt... ánh mắt sắc bén dò hỏi Thím Vương...."Bà chủ... Tiểu Bình.... đang nghỉ ở trên phòng.."

Thím Vương căng thẳng nuốt nước bọt trả lời...."Sung sướng quá nhỉ.... đúng là loại người chẳng ra gì..."

Lãnh Thiên Vy nghiến răng đứng dậy... bước về hướng trên lầu...."Cô Vy.... cô Vy... cô muốn làm gì...."

Thím Vương hốt hoảng đuổi theo..."Tiểu Vy... cháu bình tĩnh lại đã.."

Huệ Minh cũng lên tiếng can ngăn..."Dì... với loại người đó... chúng ta không cần nhẹ nhàng... Hôm nay cháu phải lấy lại công bằng cho anh họ...."

Nói rồi... đẩy thím Vương sang một bên... tiến về phía lầu...."Ây.. Tiểu Vân... cái con bé này sao lại nóng nảy như thế..."

Ngăn cảng không được Huệ Minh quay sang cầu cứu Triệu Vân..."Dì... dì đừng lo... để cháu lên xem sao"

Huệ Minh day day trán.... mệt mỏi...

Triệu Vân xoay lưng môi nhếch lên... ánh mắt hiền lành trở nên hung ác....

Thím Vương hoảng sợ đuổi theo ngăn cảng... không ngừng bị Lãnh Thiên Vy đẩy ra... cô ta lật tung từng phòng... nhưng vẫn không thấy bóng dáng Giản Bình....

Đến căn phòng cuối cùng... Lãnh Thiên Vy đẩy mạnh ra.... Khuôn mặt càng thêm tức giận khi tận mắt thấy... Gỉan Bình đang ôm chăn ngủ say trên giường....

Trong đời Thím Vương đây là lần đầu rơi vào trường hợp khó xử như vậy...

Nhưng dù có già cả.. mu mụi đến đâu bà cũng biết trước mắt phải bảo vệ cho Giản Bình vì bà biết rõ vị trí của Giản Bình trong lòng Trương Hải quan trọng như thế nào.....

Thím Vương lấy hết can đảm  xông vào, chắn trước mặt Lãnh Thiên Vy"Cô Vy... cô Vy... để tôi...á...."

-Tránh ra cho tôi...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!