Trong căn phòng sang trọng... tại phòng tổng giám đốc Kình Thiên....
Trương Hải chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu ghi phối hợp với quần tây đen... dáng dấp hòan hảo càng tôn lên vẻ tuấn duật... nhã nhặn của anh... nhưng giờ phút này vẻ mặt anh lại trầm âm... ánh mắt sâu thẳm... nồng nặc sự tức giận...
Hai tháng qua anh bỏ nhiều công sức và thời gian cho vụ án quan trọng... kết quả vào sáng nay bên thân chủ của anh đã thắng kiện... nhưng anh không có thời gian nghe người khác cám ơn hay ca tụng... Vì phiên xử vừa kết thúc đã có người đưa cho anh một phong bì.... Khi nhìn thấy vật chứa trong phong bì... anh không tâm tình nào để đứng đó....
Trong thư là những tấm hình của Giản Bình bên cạnh một chàng trai... Họ cười nói vui vẻ, những góc hình chụp thật đẹp... có những tấm chàng trai nhéo mũi hay vén tóc... xoa đầu cô gái.. thể hiện sự cưng chìu và yêu thương... có một tấm họ còn ôm nhau thắm thiết... Nhìn những bộ quần áo khác nhau... điều đấy cho thấy ngày nào họ cũng gặp nhau.... Nhìn ánh mắt nụ cười họ dành cho nhau... Trương Hải cảm thấy chói mắt... một nỗi tức giận từ từ lan rộng trong vòng ngực của anh....
-Trương Tổng
Joll gõ cửa rồi bước vào...."Cậu điều tra người trong hình này giúp tôi... một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua... Còn nữa cho người giám sát anh ta 24/24... Giám sát camera tại tòa án X... điều tra người gửi những thứ này đến"
-Vâng
Joll nhìn tấm hình đã bị cắt ra phân nửa...
anh ta hơi cau mày... nhưng không dám hỏi thêm... vì làm việc với Trương Hải bao nhiêu năm... tuy nhìn sắc mặt Trương Hải vẫn không cảm xúc gì đặt biệt... nhưng nghe giọng nói của anh.. Jonl biết tâm tình Trương Hải không tốt...
Anh ta nhanh chóng cầm tấm hình... rời đi...
Jonl rời đi chưa được bao lâu... thì Tài xế Ngô lại tiến vào..."Cậu chủ... cậu tìm tôi"
Trương Hải lúc này đang đứng sau bàn làm việc. Anh ngắm nhìn mọi thứ từ bên ngoài qua tấm tường làm bằng kính.... Anh quay người lại... đi đến ngồi xuống sopha...
-Chú ngồi đi
Tài xế Ngô nhìn sắc mặt không vui của Trương Hải ông e ngại ngồi xuống..."Cậu chủ có chuyện gì sao?""Chú Ngô... chú làm cho tôi cũng gần 5 năm rồi đúng không?"
Ông biết không tự dưng mà Trương Hải lại hỏi như vậy.."Đúng vậy... cậu chủ tôi đã làm chuyện gì khiến cậu không hài lòng.. cậu nói tôi sẽ sửa""Chú Ngô.. Tôi tin tưởng chú mới giao Tiểu Bình cho chú lo liệu... Không đồng nghĩa với việc chú che giấu những việc làm của cô ấy... Năm năm qua hình như chú không hiểu tính của tôi cho lắm..."
Trương Hải dựa lưng vào ghế... lời nói anh rất nhẹ nhàng... nhưng làm người khác phải run sợ..."Ý cậu nói gì tôi... tôi không hiểu..? Trương Hải nhếch miệng... -" Hằng ngày Tiểu Bình điều gặp gỡ một người... Tại sao chú không báo cho tôi biết.. ngoài lần đầu tiên...
"Còn mặc nhiên nhắm mắt làm ngơ cho họ vui vẻ bên nhau... có phải quá xem thường anh quá rồi không...? Tài xế Ngô lúc này mới ngộ ra vấn đề... -" Cậu chủ... Tôi xin lỗi.. tôi không có ý giấu cậu... Đúng là dạo này tên đấy thường đến trường tìm cô Bình... Nhưng tôi nhìn cử chỉ Cô Bình đối xử với hắn rất bình thường.... Tôi nghĩ họ chỉ là bạn bè ở dưới quê.. và Cô Bình cũng cần có không gian riêng.... Với lại Cô Bình cũng thường xuyên từ chối hắn.. Có những lần bắt đắc dĩ không tiện chối từ mới phải vào quán cafe bên đường trò chuyện...
Nhưng tôi luôn theo sát bảo vệ cho cô ấy...
Tôi... tôi thấy cậu bận rất nhiều chuyện... nên tôi nghĩ chuyện nhỏ nhặt sợ phiền đến cậu... Tôi thật xin lỗi...
"Chú Ngô không nghĩ chuyện này lại to tát như vậy... -" Chuyện nhỏ nhặt... những chuyện liên qian đến cô ấy... tôi điều muốn biết... Cần làm gì chú biết rồi đúng không.. Đừng để tôi nói lại.. Chú đi làm chuyện của chú đi - Vâng...
"Tài xế Ngô ảo não rời khỏi phòng... Trương Hải hít thở sâu.. anh thường giữ bình tĩnh rất hay... Nhưng mỗi lần chuyện gì liên quan đến cô là anh lại trở thành người khác hoàn toàn.... *************** -" Tiểu Bình
"Giản Bình vứa bước ra khỏi cổng trường... đã thấy Trần Kiệt đứng đợi sẳn... Gần nửa tháng nay ngày nào cũng như vậy... Cô cũng không biết làm sao cho phải... thật sự cô cảm giác Trần Kiệt lần này gặp lại rất khác lạ... -" Anh Tiểu Kiệt hôm nay em phải về nhà
"Nụ cười trên môi Trần Kiệt cứng ngắt..... Anh ta mím môi... rồi nắm tay Giản Bình đưa cho cô túi lớn túi nhỏ đồ ăn anh ta vừa mua... -" Không sao... Em cầm lấy những món này là món em thích... anh vừa mới mua.. em đem về mà ăn... Anh đi đây..."
Giản Bình vốn sống tình cảm... nhìn vào trong các túi.... nào là bắp ran... hoành thánh chiên... còn có cả kem xoắn ốc... Mấy món này đã lâu lắm rồi cô không được ăn... Trương Hải không cho cô chạm đến vì anh nói không tốt cho sức khỏe... giờ nhìn lại mới thấy mình thèm biết bao...
Giản Bình cảm động... ái nái nhìn Trần Kiệt...
-Cám ơn anh...
Chú Ngô chạy xe đến... bốp kèn in ỏi.... Giản Bình vẫy tay chào tạm biệt.... Trần Kiệt mỉm cười hiền hậu nhìn cô... đến chiếc xe chạy khuất... nụ cười đó được thay thế bằng cái nhếch môi...
*************
Giản Bình vừa vào cửa đã thấy Trương Hải ngồi sẵn ở ghế sopha ngoài phòng khách....
Đã lâu lắm rồi anh mới về ăn cơm tối với cô... Giản Bình như chú chim nhỏ... cởi giày miệng cười toe toét... để các túi ăn vặt lên bàn rồi nhào vào lòng anh..."Hôm nay anh về sớm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!