Giản Bình chu môi... buồn bả nhìn tin nhắn điện thoại....
Hôm nay anh lại bận... không thể đến đón cô cũng không về ăn trưa với cô... Không phải cô giận hờn vô cớ... Mà là hai tháng nay... thời gian hai người gặp mặt ngày càng ít ỏi.... Cô biết thời gian này anh rất bận nên cũng không tiện quấy rầy....."Tiểu Bình về thôi... hết giờ rồi"
Bạn học ngồi bên cạnh... thấy hết tiết nhưng cô vẫn thẩn thớ ngắm chiếc điện thoại nên tốt bụng.. nhắc nhở....
Giản Bình lúc này mới phát hiện bạn bè đã thay phiên nhau ra về..."Mính đi trước nhé... mình có hẹn"
-Tạm biệt cậu
Giản Bình sau khi thu dọn sách vở cùng nhanh chóng rời khỏi phòng...
Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đứng ngừng lại bên đường... cô muốn bước sang đó...
nhưng đã bị một bóng đen chặn lại... Giản Bình hốt hoảng chỉ mới kịp nhìn sơ khuôn mặt người đó... đã bị ngưới đó ôm chặt vào lòng...."Tiểu Bình... anh rất nhớ em..."
Giản Bình cũng rất vui mừng khi gặp lại Trần Kiệt... nhưng bị anh ôm chặt... cô cảm thấy không thoải mái... Ngoài Trương Hải ra... cô không thích người khác giới nào chạm vào người mình... Gỉan Bình cố đẩy anh..
Trần Kiệt cũng không miễn cưỡng.. anh ta thả lỏng tay... Giản Bình nhân cơ hội thụt lùi mấy bước...."Anh Tiểu Kiệt sao anh lại ở đây?""Tiểu Bình... em khác quá... lúc nãy anh còn tưởng mình nhìn lầm"
Tiểu Bình mộc mạc quê mùa ngày nào... giờ đã xinh đẹp ngọt ngào... Các đường nét thanh tú trên khuôn mặt càng thêm rực rỡ... da dẻ trắng mịn không tỳ vết... Quần áo mặc trên người... toàn là hàng hiệu.... Đây là Tiểu Bình của anh ta hay sao??"Em vẫn vậy mà... sao anh biết em học ở đây""Lúc nói chuyện điện thoại... không phải em nói em thi vào trường luật hay sao?"
Giản Bình thấy lời nói của anh có gì đó không đúng... riêng cái thành phố này đã hơn bảy... tám trường chuyên về ngành luật... chưa nói đến những trường liên thông.. rõ ràng ngày đó cô không hề nói.. cô học trường nào..."Tiểu Bình... chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện được không?"
-Em..."Cô Bình... có chuyên gì sao cô... anh ta là quấy rối cô à ?"
Tài xế Ngô lái xe qua đường... bước xuống đi nhanh đến Giản Bình không ngừng lo lắng...
Ánh mắt sắc bén quét qua người Trần Kiệt..."Không phải... chú đừng hiểu lầm... anh ấy là bạn dưới quê của cháu... lâu ngày mới gặp lại"
Trần Kiệt e ngại nhìn Chú Ngô cười cười... vẻ ngoài của Trần Kiệt cũng rất được mắt.. dáng dấp cao ráo.. làn da bánh mật nhìn khỏe khoắn... khuôn mặt dễ nhìn.... nhưng so với cậu chủ nhà ông vẫn còn kém xa... bề ngoài lẫn thần thái...."Tiểu Bình... đây là....?"
Trần Kiệt bị tài xế Ngô soi xét từ trên xuống dưới... cảm thấy rất khó chịu... anh nhìn sang Giản Bình muốn biết rõ ông ta là ai..."Chú ấy là tài xế của em..."
Giản Bình không thấy gì làm lạ... Tài xế Ngô nhận nhiệm vụ đưa rước cô... còn bảo vệ cô.. ông ta luôn có sắc mặt không tốt với những người khác giới ve vãn xung quanh cô... Nhưng cô biết mọi thứ ông ta làm điều do chỉ thị của Trương Hải..."Em có tài xế riêng sao?"
Người đàn ông đấy... đối xử với cô cũng quá tốt đấy.....
Giản Bình chỉ cười nhẹ..."Tiểu Bình chúng ta đi thôi..."
Trần Kiệt muốn nắm tay Gảin Bình kéo đi... lại bị Tài xế Ngô ngăn lại..."Cô Bình cô muốn đi đâu...?""Chúng tôi muốn tìm một quán để nói chuyện... tôi đưa cô ấy đi.. chút nữa sẽ đưa cô ấy về... chú đừng lo"
Giản Bình chưa kịp lên tiếng... Trần Kiệt đã cau mày trả lời.. anh rất khó chịu vì hành phi ngăn chặn của ông chú trước mặt..."Cô Bình... cô muốn đi đâu... tôi sẽ đưa cô đi... Cô đi như vậy tôi biết ăn nói với cậu chủ như thế nào..."
Tài xế Ngô không thèm để Trần Kiệt vào mắt... ông quay sang Giản Bình..."Chú Ngô.. bên đường có quán cà phê cháu và anh Tiểu Kiệt sang đó nói chuyện một chút... Chú chờ cháu nhé..."
Cô cũng không định đi theo Trần Kiệt...
nhưng dù sao hai người đã thân thiết như anh em từ nhỏ... xa cách đã lâu vừa gặp mặt đã tạm biệt, không phải phép... Mà ngày xưa... lúc cô côi cút một mình.. anh thường xuyên giúp đỡ cô không ít..."Được.. tôi ngồi trong xe đợi cô... có gì cô gọi tôi"
Tài xế Ngô miễn cưỡng đồng ý...
Trần Kiệt nhếch môi.. đi theo Giản Bình.. vào quán cà phê nho nhỏ dành cho sinh viên bên đường....."Người..... mà ông ta nhắc đến là bạn trai em.. anh ấy đối xử với em hình như rất tốt"
Khi ca phê đem tới... Trần Kiệt không ngừng dán mắt vào khuôn mặt xinh đẹp trước mắt...
Nhắc đến Trương Hải... hai má Giản Bình ửng hồng.. ngại ngùng gật đầu..."Anh ta hình như rất giàu?"
Nhìn chiếc xe tên Tài xế kia chạy... Nếu không lầm trên thị trường chỉ có mấy chiếc giới hạng...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!