Giản Bình đứng trước gương..... mái tóc đen dày được cô cột cao gọn gàng.. cô gái trong gương trở nên xinh đẹp hơn năm tháng trước rất nhiều... làn da mịn màng không tùy vết.... đôi má phớt hồng... khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy đặn hơn... hôm nay cô mặc chiếc đầm màu trắng kiểu cách đơn giản nhưng rất dễ thương.... Giản Bình thích thú ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình... cả người cô điều toát lên vẻ thanh thuần tươi mát như gió xuân...
Reng... reng...
Giản Bình nhanh chóng bắt máy, vui vẻ...... nhỏ giọng...
-Em nghe
-Có nhớ anh không?
Tiếng Trương Hải trầm thấp vang lên...
Giản Bình mỉm cười... Anh đi công tác giải quyết vấn đề công việc ở Mỹ... Ngày nào anh cũng gọi về... nhưng cô thật sự rất nhớ anh.. đêm đầu tiên cô còn không ngủ được...
-Nhớ ạ
Tiếng trẻ con làm tim Trương Hải mềm nhũng."Em bước ra mở cửa đi"
-Sao ạ?
Giản Bình khó hiểu.. nhưng trả lời cô... là chỉ nghe tiếng cười nhẹ của anh... cô hồi hợp mở cửa phòng... Hai mắt mở lớn... miệng nhỏ lấp bấp.."Anh... anh... về khi nào...?"
Trương Hải đứng trước cửa phòng ngủ... tai vẫn nghe điện thoại nhìn cô mỉm cười... Anh không trả lời... nhét điện thoại vào túi... hai cánh tay mở rộng... Gỉan Bình hiểu ý... nhào vào lòng ôm anh thật chặt... Trương Hải hôn lên tóc cô.."Hải... người ta rất nhớ anh nha.. ừm..."
Trương Hải trao nỗi nhớ nhung của mình qua nụ hôn... Anh kéo Giản Bình vào lòng...
Để nụ hôn sâu hơn Trương Hải một tay nâng mặt Giản Bình, một tay ôm chặt người cô. Đầu lưỡi của anh tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn hai người, quấn quýt triền miên không thể nào ngừng lại.
Hai người dây dưa, chân va vào nhau đến khi té nhào lên giường.... Cả thân người to lớn của Trương Hải đè lên Giản Bình... nụ hôn mạnh mẽ ngày càng dịu dàng... triền miên...
-Ừm... Hải... ừm..
Giản Bình ngày càng thiếu dưỡng khí... khó khăn lắm cô mới mở miệng thở dốc..."Nhóc con.. Anh rất nhớ em"
Trương Hải vùi mặt vào cổ cô.. khàn giọng thì thầm... Giản Bỉnh mím môi cười tủm tỉm.. bàn tay nhỏ bé... ôm lấy bờ vai dày rộng của anh... Thật sự chẳng muốn buông tay... Cô nhớ da diết hơi thở này... vòng ôm này...
Trương Hải ngẩng mặt nhìn bảo bối trong lòng.... năm tháng qua... hai người sớm tối có nhau.... Vẻ ngây ngô... non nớt của cô như dòng nước ấm ngày càng thấm sâu vào tim anh... Anh sang Mỹ mới được bốn ngày...
nhưng nỗi nhớ dày vò khiến anh không thể không tìm cách trở về sớm hơn dự định...
Nhóc con chỉ mới mấy tháng được anh chăm sóc mà thay đổi đến kinh ngạc... vẻ đẹp trong sáng, rực rỡ như ánh ban mai... đôi mắt biết cười cong cong càng khiến khuôn mặt non nớt ngày nào thêm sống động... Làm cho người khác muốn say đắm ngắm nhìn không rời... Anh biết mình đã nhặt được bảo bối...
Và cũng rõ ràng hơn hết anh ngày càng không thể sống thiếu cô...
Những đêm ở Mỹ... tiếng cười khúch khích
.. tiếng nói làm nũng... làm anh nhớ đến mất ngủ..
-Thích đến thế à...?
Anh cắn nhẹ chóp mũi cô... nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô khiến anh rất hài lòng...
Cô đỏ mặt gật đầu... Trương Hải yêu thương hôn lên má phấn..."Nhóc con... ở nhà có ngoan ngoãn học hành hay không?"
Nói đến việc học mắt cô sáng lên..."Em đã làm xong tất cả bài tập anh giao cho""Ngoan lắm... Mát xa cho anh đi... anh mệt quá"
Cả đêm mất ngủ... lại bay hơn mười mấy tiếng... khiến anh hơi mệt...
Đây là thói quen của hai người.... Khi anh mệt mỏi sẽ để cô mát xa, giải tỏa cho anh..... Giản Bình ngoan ngõan ngồi dậy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!