Dịch giả: gaygioxuong
Mũ Sắt Đen vừa thấy hai đứa tôi, nét vui vẻ trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi. Tuyền béo thấy anh ta thì xì mũi coi thường, ngồi phịch xuống ghế hát váng lên bài ca kháng Mỹ viện Triều cứu quốc. Tôi hỏi cô gái người Mỹ, sao Shirley Dương vẫn còn chưa ra. Cô gái bảo, cô Shirley và giáo sư Owen đang tiến hành nghiên cứu quan trọng, có lẽ phải muộn một chút mới có thể ra gặp chúng tôi.
Mũ Sắt Đen cầm một tập tài liệu dày cộp, ngồi tách riêng ra một chỗ để xem, cứ như tôi và Tuyền béo hoàn toàn hề không tồn tại vậy. Tôi đoán tập tài liệu anh ta đang cầm trên tay chính là báo cáo về vụ trộm cắp vừa rồi, mấy lần định bắt chuyện nhưng lần nào cũng bị anh ta dùng tập tư liệu để lấy cớ từ chối. Tôi thầm đánh giá anh bạn người nước ngoài thật sự quá hẹp hòi, dứt khoát từ bỏ ý định bắt chuyện làm quen, chạy đến chỗ góc nhà đếm lá cây chuối tây.
Trong quá trình chờ đợi, sau khi tôi đã đếm toàn bộ số lá trên cây chuối tây vài lần, Shirley Dương cùng với vị thánh lải nhải – giáo sư Owen mới sải bước đi vào trong phòng họp.
"Lão Hồ, anh tới thật đúng lúc. Chúng tôi có phát hiện quan trọng, các anh mau qua đây xem xem." Shirley Dương bước về phía chúng tôi với vẻ mặt hưng phấn, sau đó mở một tập tài liệu ra cho chúng ta xem. "Những phần quan trọng, tôi đã ghi chú bằng tiếng Trung rồi. Hình ảnh trong tài liệu tương đối cũ kỹ, toàn là những tấm ảnh lâu năm được lấy ra từ trong cục lưu trữ hồ sơ."
Mũ Sắt Đen không ngờ mình đợi suốt cả buổi, cuối cùng lại thành người vô hình, vung bàn tay to bè lên tỏ thái độ kháng nghị: "Họ không phải là nhân viên làm việc trong viện bảo tàng, cũng chẳng phải là nhân viên cảnh sát, không có tư cách tham gia hoạt động điều tra này. Giáo sư Owen, tôi chính thức đưa ra lời kháng nghị với ngài, yêu cầu đuổi hai người Trung Quốc này ra khỏi nơi đây."
Giống như để thị uy, anh ta còn cố ý dùng tiếng Trung nói lại một lần. Không đợi anh ta nói xong, Shirley Dương đã bày tỏ thái độ rồi: "Sĩ quan Robert, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm. Hai vị chuyên gia khảo cổ học này là khách quý được viện bảo tàng chúng tôi mời tới. Hai người họ có hiểu biết rất sâu và cách nhìn độc đáo về nền văn minh Inca cổ đại, sự tham gia của họ sẽ có tác dụng nổi bật đối với hoạt động điều tra lần này của chúng ta.
Mạo muội nói một câu, nếu như buộc phải lựa chọn giữa cảnh sát và hai người này, tôi có khuynh hướng nghiêng hẳn về họ."
Tôi thừa hiểu "Chuyên gia", "Khách quý" gì đó, hoàn toàn là những mỹ danh Shirley Dương dùng để nâng địa vị của hai thằng tôi lên, chủ yếu là muốn làm cho tên Mũ Sắt Đen kia biết khó mà lui, với ý định ngăn chặn anh ta can thiệp quá sâu vào hành động của chúng tôi. Mũ Sắt Đen dùng đôi con ngươi xanh thẳm đánh giá tôi từ đầu đến chân, hiển nhiên không tin chúng tôi là chuyên gia khảo cổ học như Shirley Dương đã nói.
Để đối phó với anh ta, tôi cố thể hiện phong thái của một học giả học vấn uyên thâm, cười khẽ vài tiếng, rồi cầm lấy một tấm ảnh cũ, định bịa ra vài câu ngay tại chỗ để hù dọa anh chàng cảnh sát Tây này.
Đó là một tấm ảnh chụp được cắt ra từ một tờ báo cũ, viền tấm ảnh đã rách như xơ mướp, được người nào đó dán lên một miếng bìa carton. Trong tấm ảnh là một thiếu nữ thổ dân đầy quyến rũ. Cô ta thắt hai bím tóc rất dài, mặc một chiếc áo choàng hình như được dệt bằng lông dê, trên đầu cắm lông vũ năm màu, bắt mắt nhất phải kể đến một mớ thòng lọng treo ở bên hông. Bởi vì tấm ảnh đã được chụp từ lâu lắm rồi, nên không thể nhìn rõ trong tay cô ta đang cầm cái gì.
Dựa theo cảm nhận của tôi, có lẽ là một vật dụng để hóa trang tương tự như mặt nạ. Chẳng biết tại sao, tôi cứ cảm giác dường như mình đã nhìn thấy cô gái thổ dân trong tấm ảnh ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra chính xác đã gặp ở nơi nào.
Thấy tôi mãi không nói năng gì, Mũ Sắt Đen hừ một tiếng đầy khinh miệt. Tôi phớt lờ anh ta, tiếp tục cầm lấy những tấm ảnh còn lại chăm chú xem. Không nhìn thì không nói làm gì, vừa mới nhìn tới thì một cái tên đã lập tức xuất hiện trong trong đầu tôi: "Bà Grimm!"
Chẳng trách tôi cứ cảm thấy thiếu nữ thổ dân cầm mặt nạ trong tấm ảnh kia lại quen mắt đến như vậy, hóa ra chính là bà Grimm trong bức họa ở căn nhà hoang trên Cổ Bình Cương. Mặc dù hình trong bức họa, bà Grimm tầm ba mươi tuổi, lớn tuổi hơn khá nhiều so với thiếu nữ trong tấm ảnh; Thế nhưng, nếu chỉ xét theo đặc điểm gương mặt và hình dáng bên ngoài, cho dù đó không phải là bản thân bà Grimm thì chắc chắn cũng là một người có quan hệ họ hàng với bà ta.
Quan trọng nhất là cái mặt nạ vàng ba mắt trang trí hình cánh chim trong một trong số những bức ảnh đó, gần như giống y như đúc cái mặt nạ của người Anh Điêng mà tôi đã nhìn thấy ở Cổ Bình Cương. Nếu như tấm ảnh cầm trên tay không phải đã quá cũ nát, bị ố vàng mất rồi thì tôi cứ tưởng mình đã quay trở về căn nhà hoang ma quái đó.
Giáo sư Owen đang thì thầm trao đổi với Shirley Dương ở bên cạnh, vừa nghe thấy hai từ "Grimm", ông ta gần như nhảy dựng lên, kích động kéo tay tôi, dùng tiếng phổ thông lưu loát hỏi tôi: "Anh, anh nói cái gì? Anh biết bà ấy, anh biết công chúa Lilia? Oh my God, người Trung Quốc thật sự thần bí khôn lường!"
Thấy giáo sư Owen kích động như thế, Mũ Sắt Đen vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra. Trên thực tế, đây cũng là câu mà tôi muốn hỏi. Nhưng để giữ phong độ "Học giả" trước mặt đám người nước ngoài có mặt ở đây, tôi chỉ vỗ nhẹ vào lưng giáo sư Owen, bảo với Mũ Sắt Đen với thái độ thản nhiên: "Người Trung Quốc chúng tôi có rất nhiều năng lực thần kỳ, sau này dần dần anh sẽ biết."
Tuyền béo cầm lấy tấm ảnh, tò mò hỏi: "Lão Hồ, sao cậu lại cặp bồ với người nước ngoài thế? Tấm ảnh này được chụp từ lâu lắm rồi, thằng ranh nhà cậu phạm sai lầm chính trị từ bao giờ thế, dám liều lĩnh lừa gạt tổ chức. Tớ thất vọng về cậu quá rồi."
Tôi bảo thằng ranh cậu đừng có ở đó mà châm ngòi ly gián lung tung, tôi luôn trung thành tuyệt đối với cách mạng, không tin cậu cứ hỏi Dương tham mưu. Shirley Dương thở dài một hơi: "Anh vẫn suốt ngày nói hươu nói vượn chẳng thay đổi gì cả. Lần này hiện vật mà viện bảo tàng chúng tôi bị trộm mất chính là chiếc mặt nạ cổ Inca trong tấm ảnh. Ngoài ra, còn có bảng văn tự giáp cốt hoàn chỉnh của thời nhà Ân, Thương."
Giáo sư Owen nhận lấy tấm ảnh từ tay tôi, giới thiệu với giọng điệu hoài niệm: "Người con gái trong tấm ảnh là người Anh Điêng, là bà vợ Lilia của thầy tôi – nhà sử học nổi danh Grimm Stevenson, hậu duệ hoàng thất Inca…"
Vào thời điểm tấm ảnh này được chụp, giáo sư Owen mới chỉ là một chàng trai mới lớn. Lúc ấy đang là thời kỳ "Thế chiến lần thứ hai", chàng thanh niên theo thầy mình là ông Grimm đi vào nơi khởi nguồn của nền văn minh Anh Điêng – hồ Titicaca, để tìm kiếm di tích văn minh cổ đại. Đội tàu gặp bão gió, đội khảo cổ rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, rất may là người trong tộc của công chúa Lilia phát hiện ra họ, đồng thời trợ giúp không một chút vụ lợi.
Về sau, đội khảo cổ phát hiện ra di chỉ Tiwanaku, đã khai quật được rất nhiều di vật văn hóa quý báu. Ông thầy Grimm và công chúa Lilia nảy sinh tình yêu đôi lứa, kết thành vợ chồng. Tiệc vui chóng tàn, bộ lạc trên đảo phát sinh nội loạn, cuối cùng vợ chồng ông thầy Grimm cũng dẫn được chàng thanh niên Owen thoát khỏi cảnh ngộ phải chết mười mươi. Sau khi quay về Mỹ, giáo sư Owen đã mất liên lạc với vợ chồng ông bà Grimm, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ông vẫn không từ bỏ nghe ngóng tin tức của hai người. Hai tháng trước, một nhóm vận động viên leo núi đã phát hiện ra một cặp xác chết ôm chặt lấy nhau ở gần một ngọn núi tuyết phủ quanh năm trên dãy Andes. Sau khi xác nhận nhân thân, cặp đôi bị đóng băng hơn hai mươi năm trên ngọn núi tuyết kia chính là vợ chồng nhà Grimm đã mất tích nhiều năm về trước. Về phần cái mặt nạ trên tấm ảnh, nó chính là vật phẩm tùy thân duy nhất mà năm xưa công chúa Lilia đã mang ra khỏi hòn đảo đó. Giáo sư Owen bùi ngùi nói: "Việc đã xảy ra cách đây năm mươi năm. Không ngờ, tấm mặt nạ vừa được đưa vào viện bảo tàng, tôi còn chưa kịp tới để nhìn thấy thêm một nữa thì nó đã bị kẻ khác đánh cắp mất rồi."
Tôi vừa nghe giáo sư Owen hồi tưởng lại chuyện cũ, vừa tính toán so sánh thời gian xảy ra sự việc, phát hiện ra thời điểm vợ chồng Grimm mất tích mà giáo sư đã nói trùng khớp với thời điểm họ xuất hiện ở Trung Quốc. Theo những gì Triệu cóc còn nhớ, sau khi hai người nước ngoài tặng lại căn nhà cho bà cô nhà hắn, họ đã biến mất một cách thần bí. Vậy vấn đề là, khi đó họ tới Trung Quốc để làm gì, tại sao xác họ lại được tìm thấy trên dãy Andes cách Nam Kinh cả mấy chục nghìn km?
Quan trọng nhất là, đứa bé trong tấm ảnh đã đi đâu? Vào thời điểm rời khỏi Trung Quốc, chẳng lẽ vợ chồng Grimm lại không dẫn theo đứa con do mình dứt ruột đẻ ra? Nghĩ tới đây, tôi chợt rùng mình, những bào thai ngâm trong bình thủy tinh dưới tầng hầm của căn nhà bỏ hoang lại một lần nữa hiển hiện trước mắt tôi. Trực giác bảo với tôi, hai vấn đề này tất yếu có liên quan mật thiết đến nhau. Thế nhưng, vợ chồng Grimm đã chết, đã không thể nào giải đáp nghi vấn của tôi. Đến giờ này, có lẽ chỉ những kẻ trộm cái mặt nạ kia nắm giữ một vài sự thật mà chúng tôi chưa hiểu rõ cũng chưa biêt chừng.
Shirley Dương nói tiếp: "Ở Nam Mỹ, nền văn minh Inca có thành tựu rực rỡ hơn cả nền văn minh của người Anh
-điêng. Nền văn minh này xuất hiện sớm nhất, cũng là một trong ba nền văn minh phát triển nhất trong toàn khu vực đó. Viện bảo tàng chưa bao giờ ngừng tiến hành khai quật lẫn thực thi công tác bảo vệ đối với nền văn minh Inca. Cá nhân tôi cho rằng, vụ mất trộm lần này đã được tính toán từ trước.
Xét theo thủ đoạn trộm cắp, chúng không phải là dân trộm cướp chuyên nghiệp, mà nhiều khả năng là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm ngặt."
Mũ Sắt Đen đặt tập tài liệu đang cầm lên bàn, nói với Shirley Dương: "Trong báo cáo khám nghiệm tử thi đã nói rõ, đầu viên an ninh kia bị một loại vũ khí chế tạo bằng thép đặc biệt chặt đứt. Loại thép này chưa bao giờ được biết tới, có thể là thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của một nhóm nghiên cứu nào đó. Xét theo dấu vết để lại trên hiện trường vụ trộm, thủ phạm tổng cộng có ba người, hai nam một nữ, là người châu Á."
Khi nói đến đây, anh ta liếc nhìn mấy người chúng ta đầy ẩn ý, rồi nói tiếp: "Chẳng lẽ cô không thấy thời gian hai vị chuyên gia này xuất hiện quá trùng hợp hay sao?"
Mũ Sắt Đen vẫn ôm mối hoài nghi tôi và Tuyền béo có liên can đến vụ mất trộm vừa rồi của viện bảo tàng, hoàn toàn không tin những gì Shirley Dương đã nói, lại một lần nữa đặt ra nghi vấn về thân thế của hai chúng tôi ngay trước mặt mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!