Dịch giả: gaygioxuong
Tần Bốn Mắt rào trước đón sau, tôi đồng ý cũng dở mà phản đối cũng không xong. Tuyền béo tỏ rõ quan điểm việc gì ra việc đó, nếu có khả năng giúp đỡ thì hai chúng tôi sẽ không bao giờ thoái thác, bởi vì đã nợ ân tình của các vị. Nhưng, nếu như vì thế mà phải bán người anh em kết nghĩa cho các vị làm quản lý, bản thân tôi là người đầu tiên không đáp ứng. Tần Bốn Mắt không ngừng cam đoan với chúng tôi không phải vấn đề về di chúc, nhưng lại không chịu hé lộ thêm một chút thông tin nào.
Chúng tôi bị anh ta úp úp mở mở làm cho không biết đâu mà lần suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng về đến "Nhất Nguyên Trai" ở khu phố Tàu.
Còn chưa vào cửa đã cảm giác có chuyện khác thường. Ngoài cửa tiệm có mấy nhân viên đang phun nước dập lửa, cửa chính đã bị đốt cháy đen từ bao giờ. Sau khi vào trong, chúng tôi phát hiện ra bên trong còn thảm hại hơn, đồ đạc bị đập nát vương vãi khắp mặt đất, không ít người bị thương chảy máu, Tiết Nhị gia thì đang ở bên cạnh sân vườn tổ chức một phân đội cứu thương nhỏ, đang xử lý và băng bó vết thương cho mọi người.
Theo tôi thấy, chắc chắn đã có người đến đập phá, vội hỏi: "Tiết Nhị gia, ông không bị thương đấy chứ?"
Trên trán buộc một sợi dây năm màu, ông lão vừa nhìn thấy tôi đến, ôm lấy cổ tôi khóc rống lên: "Cậu chủ, lần này cậu đi không đúng lúc chút nào. Người cha đáng kính của cậu đang ở trên trời chờ mong lắm đấy!" Tôi thầm nhủ, lần này lại xướng ra cái trò khỉ gì nữa đây? Người cha đáng kính của tôi ngày nào mà chẳng ở nhà hát Sa gia bang(1), khỏe như vâm, làm sao ông lại khóc lóc bảo rằng đã lên thiên đàng rồi. Ông Tiết thì thầm vào tai tôi: "Bên trong có người, cứ phối hợp theo ta."
Nói xong, ông tiếp tục gào khóc.
(1) Sa gia bang là vở kinh kịch được sáng tác vào thời kỳ cách mạng văn hóa Trung Quốc, được coi là vở kinh kịch mang màu sắc cách mạng nhất.
"Tiết lão nhị, ông đừng có diễn kịch nữa. Thằng nhóc này nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy có nét nào giống lão yêu quái kia cả. Người đâu, tháo bảng hiệu."
Một ông lão mặc áo chẽn xanh vừa hút tẩu vừa đi từ trong phòng khách ra, hai mắt sáng quắc, mang khí thế của người quen ra lệnh, được bốn tên đàn ông cường tráng hộ tống ở phía sau. Nhìn thấy lão đi ra, một số nhân viên chỉ chực xông lên đánh.
Ông Tiết kín đáo nháy mắt với tôi, sau đó quay sang nói với lão ta: "Ông chủ Vương, cậu chủ chúng tôi đã về rồi. Có gì cần, ông cứ trao đổi với cậu ấy." Tôi bị ông Tiết đột ngột đẩy lên đằng trước, thiếu chút nữa đã húc đầu vào ngực ông chủ kia. Lão áo chẽn nhả ra một hơi khói, nhướng mày hỏi: "Cậu thật sự là đồ đệ của lão yêu quái?"
Tôi ghét nhất là khi người khác tỏ vẻ kiêu ngạo tự cao như thế này, thế là ưỡn thẳng lưng, lườm lườm nhìn lão, bắt chước giọng điệu của ông cụ Tang hỏi ngược lại: "Làm càn, Nhất Nguyên Trai là các chỗ các người giương oai sao? Các người cho rằng mình là ai!"
Ông lão hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Thế nào, lão yêu quái không có với ngươi, khi gặp Thiên Vương Lão Tử phải cúi người chào một tiếng "sư bá" hay sao?"
Tôi thầm nghĩ, chẳng hiểu cái lão quái vật này từ đâu chui ra, vừa đến đã oang oang đòi gỡ bảng hiệu "Nhất Nguyên Trai". Theo như Shirley Dương đã nói, "Nhất Nguyên Trai" dù sao cũng có thể coi là bá chủ một vùng, tại sao lại bị một lão già lọm khọm đàn áp đến nông nỗi này. Chẳng lẽ trước khi chết, ông cụ Tang đã thiếu người ta một món nợ bán cả nhà không đủ trả hay sao, còn vị này chính là Diêm Vương đến đòi nợ?
Còn đang nghĩ ngợi, ông Tiết đã chạy tới bên cạnh tôi, bảo với vị Thiên Vương Lão Tử đang vênh váo không coi ai ra gì kia: "Ông chủ Vương, quản lý mới của chúng tôi vừa mới chạy từ nội địa sang, sự việc đời trước cậu ta vẫn còn chưa rõ lắm. Chúng ta thong thả vào trong từ từ nói chuyện."
"Hừ, ta thấy lão ấy già nên lú lẫn mất rồi, sắp chết còn nhận một kẻ đồ đệ để đối nghịch với ta."
"Ông chủ Vương, ngài nói như vậy có lẽ quá xa cách rồi! Nào nào, mời vào trong, chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện. Lần này cậu chủ chúng tôi đã cất công mang từ Đại Lục sang loại trà Phổ Nhị tốt nhất." Ông lão vừa nói vừa đẩy tôi lùi lại. Tần Bốn Mắt lập tức kéo tôi về phía hậu viện: "À, quản lý, anh nói xem anh đã để trà ở chỗ nào, sao tôi tìm mãi mà không thấy. Anh mau đi cùng với tôi xem sao.
Tiết Nhị gia, lúc nào ngài gọi, chúng tôi sẽ đến ngay."
Tần Bốn Mắt lôi kéo tôi và Tuyền béo vào trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện, đóng cửa lại rồi thở phào một hơi: "Nhị gia ứng đối rất khéo, may mà nói năng ăn khớp với cậu, nếu không thì đã bị bại lộ từ sớm."
Tuyền béo đã nhịn sắp phát khùng, thấy nơi này không còn ai khác lập tức hỏi: "Đm, thế này là thế nào. Lão Hồ trở thành đồ đệ của lão yêu quái đã chết kia từ bao giờ vậy, lão già ma cô kia là ai? Cứ như là mố được nhị ngũ bát vạn(2) vậy, nếu không phải anh tìm mọi cách ngăn cản, cậu đây đã xông lên đập cho một trận cho tỉnh người ra. Mẹ nó, từ khi đi ra từ bụng mẹ đến giờ, cậu béo đây vẫn chưa bao giờ nhìn thấy kẻ nào kiêu ngạo đến như vậy."
(2) Trong Mạt chược, nhị, ngũ và bát vạn là "tướng", lấy được con nào cũng có thể hồ; Cho nên khi người chơi sờ (mố) được ba con bài này, trong lòng sẽ cảm thấy phấn khích
Tần Bốn Mắt rót cho Tuyền béo một chén nước: "Anh béo bớt giận, chuyện này có chỗ khó nói." Nói xong, anh ta ngồi đối diện tôi, nghiêm túc nói: "Thiên Vương Lão Tử – Vương Phổ Nguyên, Hội trưởng thương hội Hoa kiều, cũng chính là Đại Long Đầu theo cách gọi trên giang hồ. Anh Hồ, ý nghĩa ra sao chắc có lẽ anh đã hiểu?"
Tôi bảo có gì mà không hiểu, chẳng phải chỉ là một lão già xã hội đen hay sao? Chúng ta trốn trong này làm gì, cứ làm theo những gì Tuyền béo nói, xông ra ngoài quật chết lão thì mới đúng đắn. Tần Bốn Mắt lắc đầu: "Xã hội đen thì chưa đến mức. Nhưng ông chủ Vương là sư huynh của ông cụ Tang, trong khi đó giữa hai ông cụ này có thể coi là có một món nợ từ năm mươi năm trước, mong anh Hồ châm chước cho một chút."
Hóa ra vào thời thanh niên, hai ông cụ Tang và Vương cùng gia nhập vào sư môn cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm, đúng ra phải là sư huynh đệ chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng người ta thường nói, một núi không thể chứa hai hổ, hai người vừa mới gặp mặt nhau lần đầu tiên đã lập tức thấy đối phương không vừa mắt, đấu với nhau cả đời chỉ vì tranh ba tiếng "Đại sư huynh".
Về sau ông cụ Vương bị nhà gọi quay lại Mỹ tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, còn ông cụ Tang vẫn tiếp tục ở lại trong nước làm mưa làm gió, thậm chí còn đã từng làm tham mưu trưởng chi Tôn Khôi Nguyên. Vừa nghe nói đến cái tên đó tôi đã nhớ ra, Tôn Khôi Nguyên thì người nào cũng biết, đó chính là tên cướp Tôn Điện Anh ở Đông Lăng, cầm đầu vụ trộm mộ Từ Hi. Chẳng trách sau này ông cụ Tang phải tha hương trốn tránh đến tận nước Mỹ, nguyên nhân trong đó khó tránh khỏi là để chạy trốn sự truy nã của nhà cầm quyền. Tần Bốn Mắt tiếp tục nói: "Lúc ông cụ Tang mới đặt chân lên nước Mỹ, hoàn toàn nhờ vào ông chủ Vương bỏ qua hiềm khích lúc trước, âm thầm dẫn dắt mới có thể thuận lợi cắm rễ dừng chân. Có thể nói, "Nhất Nguyên Trai" có được tên tuổi như ngày hôm nay, không thể phủ nhận được công lao của ông cụ Vương."
Tôi bảo như thế chẳng phải là rất tốt hay sao, hai ông lão biến chiến tranh thành tơ lụa, không có việc gì thì ngồi hút tẩu uống trà, bồi dưỡng tình nghĩa sư huynh đệ. Tại sao ông cụ Tang vừa mới chết chưa được vài ngày, ông lão kia đã đến phá tiệm, đừng có nói là bởi quá thương tiếc người bạn lâu năm, đầu óc đã trở nên lú lẫn rồi đấy nhé.
Tần Bốn Mắt lắc đầu: "Muốn trách thì phải trách tính tình hai ông cụ đều quá ngoan cố. Đến cuối đời vẫn không thôi không tranh giành ba tiếng "Đại sư huynh". Anh không biết đó thôi, năm xưa khu phố Tàu bị hai ông cụ quậy tung cả lên, mãi đến khi cao tầng đặc khu ra mặt trấn áp thì sự việc mới tạm thời lắng xuống. Kể từ lúc đó, ông cụ Tang đã nảy sinh ý định về nước. Những năm gần đây, ông cụ thấy đối thủ con cháu đầy nhà, trong khi bản thân thui thủi một mình nên cảm thấy vô cùng cô đơn.
Tôi nghĩ, lần này ông cụ về nước, ngoài giải sầu ra, thì quá nửa là ráo riết tìm kiếm một người có khả năng để giao cho gánh vác công việc kinh doanh. Nếu không, làm sao lại giao "Nhất Nguyên Trai" vào tay anh vào những giây phút cuối đời."
Tôi nhận thấy anh ta đang ép tôi lên sân khấu diễn vai chính, vội vàng nói: "Đây hoàn toàn là việc nhà của "Nhất Nguyên Trai" các anh. Một người xa lạ như tôi tự dưng xía vào thì không thích hợp chút nào. Hay là thế này đi, tôi ra ngoài giúp các anh đánh cho lão một trận, hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa."
"Anh nghe tôi nói hết đã. Ngày trước, hai ông cụ đã dùng "Nhất Nguyên Trai" làm tiền đặt cược, chi tiết cụ thể ra sao thì tôi không quá rõ, nhưng lại có quan hệ đến kế sinh nhai của trên dưới một trăm người trong tiệm chúng ta. Nếu như tháo bảng hiệu, chẳng những nhân viên ở đây phải giải tán, các chi nhánh e rằng cũng nhiều khả năng sẽ bị liên lụy. Giờ ông cụ Tang đã mất, nếu như anh vẫn không chịu tiếp nhận, chỉ sợ cửa tiệm sẽ không chống đỡ được nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!