27
[Giang Dục Thành (Ngoại truyện)]
Hôm đó, sau khi nghe A Như nói ở nhà trọ, tôi đã vô cùng kinh ngạc và giận dữ.
Về đến nhà, tôi tự nhốt mình suốt ba ngày.
Tôi biết, hình như tôi đã thật sự sai rồi.
Sai ở chỗ trong khi chờ đợi A Như trưởng thành, trái tim tôi đã lạc lối.
Trong những lần giúp đỡ Lục Tuyết Đình, trái tim tôi dường như đã xao động.
Sự chu đáo, dễ hiểu của Tuyết Đình, vẻ hoạt bát đáng yêu của Niệm Niệm.
Đã khiến tôi bỏ qua sự thật rằng mình đã có vợ chưa cưới, và có những hành động khiến bản thân phải xấu hổ.
Tôi đã suy nghĩ suốt ba ngày, và hiểu rõ rằng tôi không thể sống thiếu A Như.
Tôi tìm đến nhà trọ, nhưng đã muộn.
Cô ấy đi rồi.
Bỏ tôi mà đi.
Tôi hỏi rất nhiều người, nhưng chẳng ai biết cô ấy đã đi đâu.
Cuối cùng, tôi mới biết được từ thầy giáo của cô ấy, rằng cô ấy đã đến tận vùng Tây Bắc xa xôi.
Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi.
Tôi nhớ đến chiếc vòng tay bạc không nên xuất hiện trong hành lý của cô ấy.
Tôi lập tức vội vã trở về nhà.
Nhưng người nhà lại nói, cô ấy đã từ hôn rồi.
Tôi thất thần trở về căn nhà mà chúng tôi đã cùng nhau chung sống suốt ba năm.
Đêm đó, tôi uống say bí tỉ.
Tuyết Đình lại lẻn vào.
Sau đó, cô ta thấy đơn xin điều chuyển công tác của tôi, liền làm ầm ĩ lên.
Rồi cô ta bị mất việc.
Người nhà cô ta cũng đến tận cửa gây chuyện, tôi không thể không cưới cô ta.
Nhưng bạn bè xung quanh dần dần xa lánh tôi.
Tôi viết thư cho A Như, nhưng cô ấy chưa bao giờ hồi âm.
Cứ như thể cô ấy rời khỏi nơi này, là đã biến mất khỏi thế giới của tôi vậy.
Sau khi kết hôn với Lục Tuyết Đình, cô ta quản thúc tôi rất chặt, hở một chút là lại làm ầm ĩ.
Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng không thích cô ta, luôn đem A Như ra so sánh với cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!