Chương 6: (Vô Đề)

14

Đêm đó, Giang Dục Thành trải chiếu ngủ dưới sàn phòng khách.

15

Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sớm, thu dọn hết đồ đạc cá nhân, chuẩn bị đi tìm nhà trọ rồi quay lại lấy hành lý sau.

Vừa mở cửa ra, đã thấy Giang Dục Thành đã làm xong bữa sáng.

Niệm Niệm vừa nhìn thấy tôi, liền hừ một tiếng, kéo bữa sáng về phía mình và Lục Tuyết Đình.

Giang Dục Thành bưng đĩa trứng ốp lết ra, thấy tôi thì cười nói, "Dậy rồi à? Mau lại đây ăn sáng, anh rán trứng ốp lết này."

Quay đầu nhìn đồ ăn trước mặt Niệm Niệm và Lục Tuyết Đình, anh ta cười gượng gạo, "Niệm Niệm ngoan, chia cho dì một ít có được không?"

Tôi không để ý đến mấy người họ, đi thẳng ra khỏi nhà.

Nhà trọ duy nhất gần đây cách nhà tôi một con phố, tôi thuê một phòng rẻ nhất, ba ngày hai mươi mốt tệ.

Trả tiền phòng và tiền cọc xong, tôi mới ghé vào quán ăn sáng ven đường mua bánh bao và quẩy nóng.

Ai ngờ khi quay về, tôi lại thấy bọc hành lý đã được mở ra, đồ đạc bên trong bị vứt lung tung khắp nơi.

Giấy báo nhập học của tôi bị Niệm Niệm xé toạc, con bé đang bò trên bàn dùng giấy báo của tôi gấp máy bay giấy.

Đầu óc tôi ong lên, "Cháu đang làm cái gì hả?!!"

Tôi giật lại giấy báo nhập học, Niệm Niệm bị tôi làm cho giật mình, ngã nhào xuống đất từ trên bàn.

Tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ, thu hút Lục Tuyết Đình từ phòng bên cạnh chạy sang.

"Cô làm cái gì đấy? Ai cho phép cô bắt nạt Niệm Niệm hả!!" Lục Tuyết Đình đẩy mạnh tôi một cái, xót xa ôm con bé vào lòng.

Tôi tức giận đến run cả người, cẩn thận mở tờ giấy báo nhập học ra,

"Tôi bắt nạt nó? Cô không nhìn xem nó đã làm cái gì à!"

"Ai cho phép các người động vào đồ của tôi hả?! Cút ra ngoài cho tôi!"

Lục Tuyết Đình ôm con bé đứng dậy, lạnh lùng nhìn tôi,

"Hừ, cô còn chưa kết hôn với anh Giang, ở đây không đến lượt cô làm chủ!"

Cô ta ôm con bé đi đến cửa, lại dừng bước một chút, quay đầu lại.

"Cho dù cô có thật sự kết hôn rồi, cô cũng không tranh lại được với tôi đâu."

Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng sập lại.

Sự thù địch của Lục Tuyết Đình đối với tôi, luôn lộ rõ mỗi khi Giang Dục Thành vắng mặt.

16

Trước đây tôi từng tự ti, từng nhút nhát.

Cô ta xinh đẹp, công việc tốt, được coi là trụ cột của đoàn văn công.

Tôi luôn cảm thấy mình không thể so sánh được với cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!