9.
Hôn ước cuối cùng cũng được giải trừ thành công.
Hai bác nói, sau này tôi chính là con gái của họ.
Tôi không nói với họ chuyện tôi muốn đi học ở Tây Bắc.
Nhưng, tôi vẫn ở nhà chơi với họ nửa tháng.
Lúc sắp đi, hai bác cứ tiễn tôi ra đến tận đầu làng.
Họ dặn dò tôi đủ điều, bảo tôi sau này phải coi nơi này như nhà, nhất định phải về thăm nhà.
Đợi đến khi tôi ra đến thị trấn mua vé xe, tôi mới thấy họ nhét cho tôi hai trăm tệ.
Nước mắt tôi, không kìm được cứ thế tuôn rơi.
10.
Trở về, việc đầu tiên tôi làm là gạch mười lăm dấu X đỏ chót lên tờ lịch.
Còn bốn ngày nữa.
Chỉ còn bốn ngày nữa thôi.
11.
Tôi xách hành lý định về phòng, thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Giang Dục Thành vừa hay tan làm về, chỉ là lại đi cùng Lục Tuyết Đình và Niệm Niệm.
"Em về rồi à?" Giang Dục Thành thấy tôi, có chút ngạc nhiên.
Lục Tuyết Đình thì giữ ý tứ gật đầu với tôi, rồi tự nhiên rẽ vào phòng tôi.
Tôi chau mày nhìn cô ta tự nhiên đóng cửa phòng tôi lại.
– Cùng với đống đồ đạc của tôi chất đống bừa bộn ở phòng khách.
Tôi nhìn về phía Giang Dục Thành.
Giang Dục Thành khựng lại một chút, dường như mới nhớ ra điều gì: "À, nhà Tuyết Đình mấy hôm trước mưa lớn bị dột, nên tạm thời qua đây ở mấy hôm."
"Anh thấy em không có ở nhà, đồ đạc cũng không nhiều, nên tạm thời cho mẹ con cô ấy ở phòng em."
Vậy là, có thể không cần thông qua ý kiến của tôi, cứ thế dọn đồ của tôi ra ngoài, cho người khác vào ở sao?
Anh dừng lại một chút, thấy tôi không nói gì, lại nói thêm: "À phải rồi, đồ đạc của em cứ chuyển tạm sang phòng anh, em tạm thời ở chung phòng với anh nhé."
Giang Dục Thành vừa nói, vừa mở cửa phòng anh ra.
"À phải rồi, sách vở trong phòng em đâu rồi? Sao chỉ có chút đồ thế này?"
Tôi nhìn chiếc túi nhỏ anh tiện tay đặt lên tủ đầu giường, mím môi.
Thôi vậy.
Dù sao căn nhà này cũng là của anh, anh làm gì, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!