Chương 9: (Vô Đề)

Hắn cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, hồi lâu không nhúc nhích.

Ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn, không hiểu sao khiến ta thấy tim đập nhanh.

Ta không biết tại sao mình lại thấy tim đập nhanh, cũng không hiểu cảm giác đó là gì, ta chỉ mơ hồ cảm thấy, Văn Cảnh đã trở nên xa lạ.

Ta bắt đầu cảm thấy hắn có tâm tư sâu sắc, hơn nữa còn đặc biệt nhạy bén.

Vài ngày sau, chúng ta đến phủ nha một chuyến, nhận tiền trợ cấp của hắn.

Ở chợ, Văn Cảnh mua giấy mực, rồi lại nhất quyết đòi đến tiệm trang sức chọn cho ta một chiếc trâm cài.

Sau đó chúng ta gặp con gái của thầy hắn, Trình Như Lan.

Nàng ấy thẹn thùng, tiến lại gần chỗ chúng ta.

Nàng ấy lấy ra một chiếc túi thơm nho nhỏ tinh xảo, nói với Văn Cảnh:

"Văn Cảnh huynh, muội thấy huynh chưa có túi thơm nên tiện tay làm cho huynh một cái. Huynh xem, có đẹp không?"

Văn Cảnh thản nhiên trả lời:

"Cảm ơn Trình cô nương. Nhưng cũng thật ngại quá, ta không thể nhận lấy túi thơm của cô nương được, nơi ta sắp đến không cho khách mang túi thơm vào."

Trình Như Lan nghe xong thì liền lộ rõ vẻ thất vọng, nàng ấy lúng túng nắm chặt túi thơm sau đó rụt tay lại.

Không khí bỗng ngưng đọng, một lúc sau, nàng ấy khẽ nói:

"Vậy thì để dịp khác vậy", rồi từ biệt chúng ta, xoay người rời đi.

Sau khi nàng ấy rời đi, ta khó hiểu hỏi Văn Cảnh:

"Bút mực nghiên mực có thể mang vào, thẻ tre đi vệ sinh cũng có thể mang vào, tại sao một túi thơm nhỏ như vậy lại không được mang vào?"

Văn Cảnh nhướng mày nhìn ta, cười đáp: Không muốn mang.

Tại sao?

Bởi vì không cần.

Lúc đó ta chỉ cho rằng hắn tự phụ, hoàn toàn không nhận ra điều gì khác.

Cho đến khi chúng ta lại gặp lại Trình Như Lan ở trong tiệm trang sức, nàng dáng người yểu điệu đứng trước mặt chúng ta, ngập ngừng nói với Văn Cảnh:

"Hôm trước phủ có mở tiệc chiêu đãi khách, sao huynh không đến?"

Văn Cảnh lại bày ra vẻ cung kính, lời lẽ tha thiết:

"Thầy mời quan viên trong phủ nha, nghe nói còn có cả thái giám từ kinh thành đến, ta thân phận nhỏ bé, chỉ là một tú tài, nào dám dự tiệc lớn như vậy."

"Huynh là thủ khoa kỳ thi viện, có gì mà không được? Hơn nữa, muội đã đặc biệt xin cha cho huynh đến."

"Hôm đó ta bị đau bụng, bệnh tật quấn thân, nên mới từ chối ý tốt của thầy."

"Văn Cảnh, huynh thật sự, thật sự đối với muội..."

Xung quanh người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, Trình Như Lan bỗng nhiên mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói không thành tiếng:

"Thôi vậy, muội sắp được chọn vào kinh làm tú nữ rồi, năm ngoái đáng lẽ đã phải đi, huynh đã vô tình, muội làm nhiều việc như vậy cũng chẳng có ích gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!