Nhiều năm sau, trên đời không còn người tên là Văn Cảnh nữa.
Nhưng trước khi c.h.ế. t hắn chưa từng hối hận.
Con người rồi sẽ chết, a tỷ thì không, tình yêu của hắn dành cho nàng cũng không.
Ước nguyện của nàng là thành tiên, vậy thì hắn sẽ thành toàn cho nàng.
"Tỷ đi làm thần tiên đi, ta sẽ không thích tỷ nữa..."
Ta không thể phụng thờ ngôi miếu đó, ngày ngày ở trong miếu canh giữ tỷ, không rời nửa bước.
Không thể cùng tỷ bên nhau trọn đời, kiếp người ngắn ngủi vài chục năm, thoắt cái đã qua.
Chung quy rồi cũng phải chia lìa.
Tỷ đi làm thần tiên đi, ta không thích tỷ nữa, tỷ có thể tự do tự tại, không vướng bận điều gì.
Yên tâm đi a tỷ, tỷ biết đấy, ta không sợ hãi điều gì, không sợ gì cả.
Khi tỷ đứng trên cung trăng, nhìn xuống nhân gian, có thể sẽ hoàn toàn quên mất rằng trên đời này từng có một đứa trẻ tên là Văn Cảnh.
Hắn sẽ không trách tỷ.
Bởi vì hắn đã yêu tỷ bằng cả trái tim.... Trên núi Bắc Sơn, trăng vẫn là trăng năm nào.
Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, có một cây hòe đ.â. m chồi nảy lộc.
Ban ngày, một đoàn thương nhân từ Ích Châu đến, đi ngang qua nơi này, không may gặp phải thổ phỉ cướp hàng.
Trong số những người dẫn đầu đoàn thương nhân có một vị công tử, tuổi vừa tròn mười lăm, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Hắn tên là Lý Nam Khanh, là công tử nhà họ Lý ở thành Ích Châu, lần này cùng huynh trưởng đi vận chuyển hàng hóa, nào ngờ lại gặp phải thổ phỉ mai phục ở đây.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng treo giữa trời.
Lý Nam Khanh cùng huynh trưởng và những người khác thất lạc nhau, lạc mất trong núi sâu.
Bỗng hắn nhìn thấy trên cây hòe có một cô nương đang ngồi.
Cô nương ấy đang chống cằm nhìn về phương xa.
Hắn gọi nàng một tiếng, nàng quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, nàng có đôi mắt trong veo, nhìn hắn, thần sắc có chút ngẩn ngơ.
"Tại hạ là Lý Nam Khanh, người thành Ích Châu, xin hỏi cô nương có biết đường xuống núi không?"
Vị công tử tuổi còn trẻ, giọng nói rõ ràng, rất lễ phép.
Hắn chắp tay hành lễ, trông rất nghiêm chỉnh.
Cô nương trên cây hòe nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cười nói:
"Tất nhiên là biết, ngươi trèo lên đây, ta chỉ đường cho."
Chàng thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn, thoăn thoắt trèo lên cây, ngồi lên cành cây bên cạnh nàng.
Cô nương thở dài nhìn hắn, chỉ xuống dưới gốc cây:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!