Chương 37: (Vô Đề)

"Ư..." Tinh Tinh...

Trong nhà gỗ, con báo đốm đang nằm ngang trên ổ cỏ đột nhiên tứ chi nhanh chóng cử động, dường như muốn chạy.

Xavi nghe thấy động tĩnh lập tức buông việc đang làm trong tay đi tới, đè con báo đốm đang giãy giụa làm nứt toác vết thương ra, "Parker, đừng cử động nữa, cậu muốn c.h.ế. t sao?"

Parker đột nhiên mở to mắt, con ngươi màu vàng kim bộc phát ra sự hung ác kinh người, thân thể bật dậy đè Xavi xuống đất.

"Cậu tỉnh lại đi!" Xavi bị sát khí của Parker làm cho khiếp sợ, lưng vã mồ hôi lạnh.

Ánh mắt Parker hung ác nhìn chằm chằm vào mặt Xavi, trong mắt dần dần khôi phục lại lý trí: "Awoo?" Xavi?

Xavi thở phào nhẹ nhõm, tức giận đẩy Parker ra, "Thú thần kinh. Cậu bây giờ đừng biến thân, cẩn thận vết thương rách ra."

Parker vội vàng hỏi: [Tinh Tinh đâu?]

Xavi đột nhiên im bặt, ánh mắt nhìn về phía Parker tràn đầy sự không nỡ.

Trong lòng hắn cũng đau xót, nhưng vì chưa từng ôm hy vọng gì với Bạch Tinh Tinh nên không có nỗi đau mất đi bạn đời, chỉ là đau lòng thay cho cô mà thôi.

Parker tức khắc lòng tro ý lạnh, tròng mắt nhanh chóng đảo quanh, đột nhiên như nghĩ ra ý gì, lập tức lao ra ngoài.

Xavi vội ngăn cản hắn, "Cậu đi đâu vậy? Cậu bị thương nặng, cần phải tĩnh dưỡng."

"Grawww!" Parker gầm lên một tiếng với Xavi, hất hắn ra rồi chạy như điên.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào thế lực của mẫu tộc. Mặc dù hắn đã bị gia tộc đuổi đi, còn từng tuyên bố sẽ không bao giờ trở lại thành Vạn Thú, nhưng chỉ có mẫu tộc mới có khả năng giành lại Tinh Tinh từ tay thú lang thang bốn vằn, hắn phải thử một lần.

Trung tâm thành Vạn Thú sừng sững bốn tòa pháo đài bằng đá cổ xưa và cao lớn, đều là những công trình kiến trúc cao nhất trong thành.

Một con báo đốm lập tức xông vào một trong những tòa lâu đài đó, vừa chạy vừa hộc máu, để lại một chuỗi chấm đỏ dính nhớp.

Hai thú binh gác cổng nhìn nhau. Tiểu chủ tử bị đuổi đi đã trở về, có nên đuổi hắn ra ngoài không?

Chưa kịp họ nghĩ ra lý do, tiểu chủ tử đã chạy mất tăm.

Thôi... vậy thì kệ đi.

Hai lính gác tộc Báo như không thấy gì, vẻ mặt nghiêm nghị tiếp tục canh gác.

Trong vườn sau của lâu đài, một giống cái khoảng 30 tuổi lười biếng nằm trên chiếc ghế mây xanh biếc, ăn đặc sản mà các bạn đời của mình mang về từ khắp nơi trong thế giới thú, vẻ mặt vô cùng thảnh thơi.

"Ừm, vẫn là quả lửa của thành Sa mạc là ngọt nhất." Mai Mễ gặm một quả màu đỏ to bằng quả bưởi, đang ăn ngon lành thì đột nhiên một con báo đốm quấn đầy băng vải xông đến trước mặt bà.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

"Ai đây?" Mai Mễ nhìn qua, không hề căng thẳng. Có thể được cho vào, chắc chắn là người nhà.

Đây là bạn đời nào của bà ấy nhỉ? Bị thương thảm quá, đến bà cũng không nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!