Bạch Tinh Tinh vội ngậm nửa cái bánh quai chèo, một tay ôm An An, một tay bưng cái bát đựng bánh quai chèo đi xuống dưới.
"Đã xảy ra chuyện gì? Rất nhiều thú nhân đều chạy ra ngoài." Gặp Vinson đang chuẩn bị ra cửa xem xét, Bạch Tinh Tinh vội đi về phía hắn, dò hỏi.
Lúc này đám báo con cũng từ hậu viện vọt vào, ngửa đầu kêu với nàng hai tiếng, rồi cũng điên cuồng chạy ra bên ngoài.
"Nhãi con?" Bạch Tinh Tinh vừa dứt lời, đám báo con đã lướt qua nàng chạy vào trong mưa.
"Hình như còn đều là báo thú." Nghĩ đến từng đàn báo vàng động tác nhất trí kia, Bạch Tinh Tinh liền nhớ tới Parker, sắc mặt trắng bệch. "Không phải là Parker đã xảy ra chuyện chứ?"
Vinson vội tiếp nhận cái bát từ trong tay Bạch Tinh Tinh, tay kia vòng lấy eo nàng trấn an: "Ta nghe được thanh âm của Parker, trung khí mười phần, khẳng định không có việc gì, em cứ ở trong nhà chờ, ta đi ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì."
Bạch Tinh Tinh nghe vậy liền thả lỏng xuống, đẩy đẩy n.g.ự. c hắn nói: "Mau đi đi."
Vinson gật đầu, cởi bỏ váy da thú, sải bước ra ngoài, hóa thành bạch hổ chạy như bay đi.
Curtis cũng từ trong phòng ngủ bò ra, Bạch Tinh Tinh lập tức đi về phía hắn, nhào vào lồng n.g.ự. c lạnh lẽo của hắn.
Curtis bế Bạch Tinh Tinh lên, xoa xoa bụng nhỏ của nàng, bất mãn nhíu mày, mắt đỏ lộ ra một tia khó hiểu, không nói tiếng nào ôm Bạch Tinh Tinh đi tới cửa đứng yên, xa xa nhìn ra thế giới nhỏ bên ngoài cánh cổng.
Báo đốm đều chạy hết, lại vang lên tiếng hổ gầm, sói tru, ưng kêu, mỗi khi vang lên một loại thanh âm, một chủng tộc liền vì đó mà chấn động, dốc toàn bộ lực lượng.
Curtis nhíu cặp lông mày đỏ rực, xem ra lại xảy ra đại sự.
Chỉ chốc lát sau, bộ lạc to như vậy liền trở nên trống rỗng, chỉ còn lại có một đôi nam nữ đang ôm nhau, cùng với đứa trẻ sơ sinh xinh đẹp trong lòng n.g.ự. c họ.
Bạch Tinh Tinh mở to mắt nhìn bên ngoài, thật lâu không thấy một bóng người, đang chuẩn bị kêu Curtis lên mái nhà xem, cổng viện rốt cuộc cũng xuất hiện một bóng đen nhánh.
"Moore?" Bạch Tinh Tinh nghiêng đầu nhận diện một lúc, từ cái cánh đang kẹp gậy gỗ của đối phương mà nhận ra thân phận Moore, vội nói: "Mau tiến vào, anh còn đang dưỡng thương, ra ngoài làm gì?"
Moore nhanh chóng bước đi bằng đôi chân rắn chắc như cột nhôm, móng vuốt sắc bén màu vàng cam đạp lên mặt đất bùn ướt, đi một bước lật lên một khối đất, nơi đi qua như bị cày ruộng.
Đi vào nhà, Moore nhớ tới cái gì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sàn nhà bằng đá sạch sẽ không bụi bặm bị móng vuốt của mình dính bùn đất in lên mấy dấu chân rõ ràng, bước chân lập tức dừng lại.
Bạch Tinh Tinh nói: "Đừng để ý cái này, anh nhận được tin tức rồi sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Moore nghe vậy liền chuẩn bị biến thân trả lời, đột nhiên một bàn tay ấn lên gốc cánh của hắn, chỗ bị thương truyền đến từng đợt đau nhức.
"Muốn phế bỏ cánh tay này thì cứ việc biến thân!" Xavi nổi giận đùng đùng nói. Nghe được tin tức hắn cũng chuẩn bị rời đi, nhưng vì không yên tâm đầu ưng thú này mới đứng vững, thật nguy hiểm, cũng may hắn chưa đi, nếu không liền phiền phức.
Bất quá hai cái đùi này của ưng thú chạy cũng quá nhanh, hắn dùng hình người đuổi theo cũng không kịp, thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Bạch Tinh Tinh hiểu ra, trách cứ mà nhìn Moore một cái: "Thân thể không tốt cũng đừng cậy mạnh!" Lỡ bị tàn tật thì làm sao bây giờ?
Lời còn lại Bạch Tinh Tinh không nói ra, mà nhìn về phía Xavi, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Parker đụng phải một đám cự thú, phát hiện chúng nó có mục tiêu rõ ràng đang chạy về phía chúng ta, nên trở về báo tin." Xavi ngữ khí dồn dập, mặt đầy nôn nóng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!