41. Thu Bạch đi chậm rãi cùng Mai Sơ, ra khỏi thành là đến đê sông. Đợi đến khi họ tới trang viên Tạ gia đã vào giờ cơm. Vì Mai Quốc công cũng đến nên Tạ Hầu gia đã đích thân ra cửa đón ông ấy vào. Thu Bạch và Mai Sơ đường hoàng hành lễ, Tạ Hầu gia tự mình đỡ họ dậy.
Đây là lần đầu tiên Thu Bạch gặp Tạ Hầu gia, thấy ông ấy tuy đã có tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không bàn tới dung mạo, chỉ riêng khí chất của ông ấy đã vượt xa Tạ Nghiên Thanh cả mười con phố.
Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Hầu gia gặp Thu Bạch, ông biết nàng còn trẻ, nhưng không ngờ nàng trẻ hơn mình tưởng rất nhiều. Nhờ đứa con ngốc của mình, Tạ Hầu gia có ấn tượng cực kỳ tốt với Thu Bạch. Khi đối diện với Thu Bạch, mọi nghi thức xã giao đều được bỏ qua.
"Thiếu khanh có thể đến đây, lão phu rất đỗi vui mừng. Thiếu khanh cứ xem nơi này như nhà mình..."Thu Bạch vui vẻ nhận lời. Đang nói chuyện thì Tạ Nghiên Thanh đột nhiên chạy ra. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng trắng, đầu đội ngọc quan, trông rất phong nhã.
"Sao giờ này ngài mới đến? Nếu chậm thêm nửa khắc nữa thì món gân nai hầm và chim cút nướng mà ngài luôn nhớ mong đã hết mất rồi."Hắn rất tự nhiên đứng kế bên Thu Bạch, sau đó đưa tay choàng qua vai nàng, giục nàng nhanh đi lên trước đi.
"Ta bảo ngươi học cách điềm đạm, đây là cách ngươi điềm đạm đấy à?"
Thu Bạch nhìn bàn tay Tạ Nghiên Thanh đặt trên vai mình. Tạ Nghiên Thanh như phải bỏng, vội rụt tay lại ngay lập tức, hắn gãi đầu nói:
"Cái này cũng là do ta đã quen rồi nên mới thế thôi."
"Đồ nghịch ngợm này, ta bảo con đi tiếp đãi các công tử, sao con lại chạy ra cổng vậy? Thiếu khanh đã có tỷ tỷ của con tiếp đãi rồi, còn không mau đi đi!"Tạ Hầu gia cười mắng một câu. Tạ Nghiên Thanh liếc nhìn Thu Bạch một cái rồi ủ rũ bước đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần. Mọi người nhanh chóng bước vào cổng trang viên.
Vừa vào cổng là một con đường rộng hai, ba mét được lát gạch xanh, bằng phẳng giản dị. Hai bên đường trồng nhiều cây đào, cây hạnh đang vào mùa hoa nở.
Những đóa hoa màu hồng phấn, trắng nhạt đan xen nối tiếp nhau trải dài về phía xa, cuối cùng hòa vào bầu trời, trông như những đám mây hồng điểm xuyết trên không trung. Trong những áng mây màu hồng phấn ấy, có thể nhìn thấy một tòa lầu các đình đài cao ngất nằm ở phía xa.
Tòa lầu ấy chỉ lộ ra một góc, tuy không xa lắm nhưng trông nó như ẩn hiện giữa biển mây. Đi tiếp về phía trước là tường trắng ngói xám, cầu nhỏ nước chảy. Giữa những cánh hoa rơi là tiếng thì thầm e thẹn của các thiếu nữ, là âm thanh đàn tiêu mờ ảo tựa khúc nhạc tiên.
Thu Bạch có hơi ngẩn ngơ, như thể sau góc tường trắng kia sẽ đột nhiên ló ra một gương mặt hồng hào tươi cười. Nàng đoán chắc đó là yêu tinh sinh ra từ rừng hoa đào.
"Năm kia khi ta đến đây còn chưa có tòa lầu các đó!"Mai Sơ chỉ tay về phía xa, Thu Bạch nhìn theo.
Trên tòa lầu các có hai người đang đứng. Một người mặc áo đỏ thắm uyển chuyển, một người mặc áo xanh nhạt đứng riêng lẻ.
"Đó là huynh trưởng của ta." Mai Sơ lại nói. Thu Bạch quay người, kéo Mai Sơ đi vào sân viện. Trong sân đã bày sẵn tiệc, tổng cộng có đến mười bàn.
Đương nhiên Mai Sơ và Thu Bạch phải tìm đến chỗ của Khổng thị trước. Khổng thị đã nghe nói Mai Sơ đến cùng với Quốc công, dù trong lòng không vui nhưng lúc này bà ấy không để lộ ra ngoài chút nào. Khổng thị bảo hai người chào hỏi các phu nhân, rồi để thị nữ dẫn họ đi tìm chỗ ngồi.
Với thân phận của Mai Sơ, nàng ấy ngồi bàn đầu cũng chẳng sao. Thấy nàng ấy đến đã có người muốn nhường chỗ nhưng Mai Sơ chỉ cười lắc đầu, đi theo Thu Bạch đến bàn cuối. Bàn này chỉ có bốn cô nương, thêm hai người họ vào là sáu. Nhưng món ăn trên bàn lại giống hệt các bàn khác.
"Chúng ta đến đúng lúc lắm, nếu đến muộn hơn thì không kịp giờ ăn rồi."Thu Bạch cảm thán, cầm đũa lên tìm kiếm. Món gân nai hầm rượu đáng giá trăm lạng bạc kia là món nào nhỉ? Nàng thực sự chưa từng thấy nó bao giờ.42. Mai Sơ cầm đũa gắp một miếng đặt vào bát trước mặt Thu Bạch.
Nàng gắp lên bỏ vào miệng, từ từ nheo mắt lại, mỉm cười. Mai Sơ biết mỗi khi ăn được món ngon Thu Bạch luôn có biểu cảm như vậy.
"Quả thực là mỹ vị nhân gian!" Thu Bạch cảm thán. Mai Sơ lập tức làm theo nàng, nếm thử các món trên bàn.
Mai Sơ hoàn toàn không quen biết mấy cô nương khác trên bàn, Thu Bạch càng không biết. Đã vậy thì Thu Bạch cứ chọn những món mình thích mà ăn. Các cô nương khác ăn không hơn được mấy miếng gà nhỏ, Thu Bạch nhìn họ chỉ ăn vài miếng đã đặt đũa xuống, trong lòng thấy tiếc thay họ.
Một người sống sờ sờ ra đó, nếu thật sự chỉ ăn vài miếng đã no thì dễ nuôi biết mấy? Rõ ràng là vì các công tử ở Đông Kinh thích những cô nương yếu ớt như liễu yếu đào tơ, thế nên họ mới phải cố nhịn đói để gầy đi. Việc mệt mỏi nhất trên đời này chính là sống vì người khác.
Ai biết được sự yêu thích của họ dành cho mình có thể kéo dài được bao lâu? Hôm nay họ thích gầy thì bắt mình nhịn đói cho gầy, ngày mai họ thích béo thì mình phải ăn cho béo. Nếu họ lại thích cao? Rồi lại thích thấp thì sao? Liệu mình còn có thể kéo dài chân ra hơn phân nửa không?
Hoặc chặt bớt đi vài phần? Cần gì phải thế? Chỉ để có một hôn sự tốt thôi sao? Nhưng cái tốt ấy phải như thế nào mới được đây?
"Ngươi cứ ăn nhiều vào, đừng học theo họ." Thu Bạch ghé sát tai Mai Sơ nói nhỏ. Mai Sơ tươi cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa với Thu Bạch.
Thấy mấy cô nương kia nhìn họ, hai người liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu tiếp tục ăn. Bữa ăn này rất sảng khoái, chỉ là đối với Thu Bạch, lượng thức ăn trong mỗi đĩa thực sự hơi ít.
Bình thường sau bữa trưa, các cô nương đều phải nghỉ ngơi, nhưng trong năm chỉ có ngày này, chẳng ai còn hứng thú ngồi yên một chỗ, chỉ mong được đi dạo một vòng trong rừng đào trăm dặm kia. Tất nhiên không phải chỉ để đi dạo rồi thôi.
Làm sao Hầu phu nhân lại không hiểu tâm tư các cô nương được chứ, bà ấy vẫy tay gọi tỳ nữ lên, bảo họ dẫn các cô nương đi xem cho cẩn thận. Thu Bạch hòa vào trong đám cô nương trông không hợp cảnh chút nào. Nhưng bản thân nàng không hề nhận ra, hoặc có lẽ nàng biết nhưng không để tâm.
Hôm nay cũng có nhiều cô nương từ các gia đình võ tướng đến, hoặc là thân quyến của những người mới nổi trong triều đình. Họ không xem trọng lễ nghi nam nữ trong khuê phòng đến thế. Dù sao Thánh nhân cũng là một nữ tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!