Chương 8: (Vô Đề)

36. Chung Ly nhìn Thu Bạch, không hiểu sao cảm thấy thật quen thuộc. Nhưng hắn cũng chắc chắn mình chưa từng gặp nàng bao giờ. Dù sao thì dung mạo của nàng rất bình thường, nhưng toàn thân lại toát ra một khí chất mạnh mẽ khiến người khác ngộp thở. Chính khí chất này khiến hắn cảm thấy quen thuộc.

"Ngươi phải đi rồi sao?" Mai Tranh lẩm bẩm hỏi. Thu Bạch gật đầu, câu nói của y nghe không đầu không đuôi, nhuốm đầy vẻ u sầu. Bạch Thạch thở dài, khoác áo choàng trong tay lên vai Mai Tranh. Xuân Đông chỉ tình cờ nói rằng trong phòng nhị tiểu thư có khách đến, nghe có vẻ rất náo nhiệt.

Bạch Thạch bèn hỏi ai đến.Thu Thiếu khanh. Xuân Đông nói. Mai Tranh nghe vậy liền gạt chén rượu đi, như vứt bỏ hết dáng vẻ thất thần cả ngày nay, lập tức đứng dậy hỏi người đã đi chưa rồi không quan tâm gì nữa mà đuổi theo.

"Vốn ta định đi tìm Tiểu Công gia để chúc mừng năm mới, nhưng thấy trước cửa người qua kẻ lại, nghĩ rằng hẳn là Tiểu Công gia đang bận tiếp khách nên không dám đến quấy rầy. Nếu đã gặp được ở đây rồi, vậy xin chúc Tiểu Công gia hỷ lạc an khang, vạn sự như ý."

Thu Bạch cười nói. Dù nàng chưa từng có một khắc nghĩ đến việc đi chúc mừng năm mới Mai Tranh. Nhưng lúc này nàng thực sự không thể nói ra những lời khiến người ta đau lòng, đành phải nói những câu xã giao để mọi người không quá ngượng nghịu. Ai bảo nàng không biết cư xử?

Nếu nàng muốn, nàng cũng có thể làm rất tốt. Mai Tranh nghe lời nàng nói, chợt ngậm ngùi cười. Nàng chưa từng muốn đến việc tìm y. Nếu nàng muốn đến, với tính cách của nàng, dù núi cản biển ngăn, nhất định nàng cũng sẽ đến.Ừm! Y đáp lại. Cứ giả vờ tin thì có sao?

"Vậy ta về trước đây."Nàng nở nụ cười rạng rỡ, leo lên ngựa. Chiếc áo choàng sau lưng nàng như nở ra một đóa hoa rực rỡ đến chói mắt.

"Mai Sơ, đợi khi xuân về hoa nở, ta sẽ đến đưa ngươi đi dạo xuân." Nàng bảo.

"Vậy ngươi nhất định phải đến đấy."Mai Sơ vẫy tay với nàng.

Thu Bạch gật đầu thật mạnh. Mai Sơ biết, Thu Bạch đã nói thì nhất định sẽ làm. Nàng cưỡi bạch mã phóng đi như bay, như một ngọn lửa, cũng tựa gió giật trong mưa.

"Tam lang, hình như ta đã si mê nàng mất rồi." Dù phải nhón chân, Chung Ly vẫn cố chấp phải vòng tay qua vai Mai Tranh bằng được.

Mai Tranh nghiêng đầu, khẽ liếc nhìn Chung Ly.

"Thật đấy, từ lúc sinh ra tới giờ ta chưa từng gặp cô nương nào như nàng cả. Ngươi có thấy khí chất toát ra từ người nàng không, có phải rất giống đại biểu muội của ta không?"Đại biểu muội mà Chung Ly nói đến, chính là Hoàng trưởng nữ trong cung.

Mai Tranh lắc đầu.

"Ngươi có thể nhớ nhung bất kỳ ai, duy mình nàng là không được."

Tại sao?

"Ta sợ ngươi chết không rõ ràng."Chung Ly trợn mắt nhìn Mai Tranh một cái, rồi kịp thời dựa vào người Bạch Thạch, lẩm bẩm mình say quá say rồi.

Mai Sơ đi theo sau Mai Tranh, thấy y bước đi không vững, nàng ấy định đuổi theo nói vài câu nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Mùng ba Thu Bạch ngủ suốt ngày. Khi tỉnh dậy đầu óc hỗn loạn, bụng nóng như lửa đốt vì đói. Nàng lười nấu cơm nên mặc y phục vào rồi ra ngoài phố đi dạo.

Không ngờ quán ăn Tào gia vẫn còn mở cửa. Thu Bạch lập tức tỉnh táo hẳn, nhanh chân bước vào. Do đang dịp Tết nên trong tiệm vắng khách, vẻ mặt phấn khởi vui vẻ của Thu Bạch khiến chủ quán giật mình.

"Chúc năm mới an khang, làm ăn phát đạt." Thu Bạch tuôn ra những lời chúc tốt đẹp như nước chảy.

"Chúc Thu Thiếu khanh năm mới an khang." Diệc chưởng quỹ cũng cười đáp lại. Thu Bạch gọi một bát bánh canh thịt dê. Chưa đợi nguội đã vội vàng ăn hết, thấy vẫn chưa no nên nàng bèn gọi thêm một bát nữa. Khi cái bụng đói đã tạm no nàng mới chậm rãi thưởng thức.

Nói về độ ngon và ấm bụng thì không gì bằng bánh canh thịt dê này. Bình thường khi lười nấu nướng, nàng thường đến ăn tối tại tiệm của Tào gia. Phần ăn đầy đặn, thịt dê mềm, cũng không hề có mùi hôi, nếu hết nước dùng còn được thêm miễn phí.

Tất nhiên hiếm có ai mặt dày như Thu Bạch, ăn một bát bánh canh mà xin thêm ba bát nước dùng. Quan trọng là quán ăn này ở gần nha môn. Thu Bạch ăn không nhanh không chậm, trời dần tối, chủ quán đã thắp đèn lên. Ăn no bụng, Thu Bạch hài lòng trả tiền.

Ngoài phố vắng người, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ cầm đèn lồng đốt pháo trước cửa. Thu Bạch mỉm cười nhìn một lúc rồi mua thêm mứt, xách một bình rượu mai xanh về công thự. Tuyết bắt đầu rơi, từng bông từng bông to đến lạ.

Thu Bạch nghi hoặc, nghe nói Đông Kinh ít khi có tuyết, sao mùa đông năm nay nàng đến lại có nhiều tuyết tới vậy? Cái gì Thu Bạch cũng không sợ, nhưng nàng cực kỳ sợ lạnh. Nàng rụt cổ lại, run rẩy móc chìa khóa ra mở cửa, có lẽ do tay lạnh cóng nên vô tình làm rơi chìa khóa xuống đất.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng đành đặt những thứ kẹp dưới nách xuống đất, vừa định cúi xuống nhặt chìa khóa thì có người đã nhanh hơn nàng. Những ngón tay của người đó thon dài trắng trẻo, Thu Bạch nhìn bàn tay đẹp đó, nhất thời ngẩn người. Người đó không nói gì, chỉ tự ý giúp Thu Bạch mở cửa phòng.

Cửa quá cũ, vừa đẩy đã kêu lên cót két, ai nghe cũng vô thức nghiến răng. Âm thanh này đánh thức Thu Bạch, nàng nhìn người trước mặt, không hiểu vì sao.Ly kinh bạn đạo*.

Đối phương vừa mở miệng, Thu Bạch biết ngay y đã uống rượu.* (ly kinh bạn đạo) Câu này thường mang ý nghĩa tiêu cực, chỉ những người đi ngược lại với đạo lý truyền thống, phá vỡ các quy tắc xã hội hoặc không tuân theo những gì được coi là đúng đắn trong văn hóa, tư tưởng hoặc tôn giáo.

Thu Bạch thấy thật vô lý, vô duyên vô cớ lại ụp cho nàng một cái nồi to như vậy. Dù y có say rượu, Thu Bạch cũng không cho phép đối phương phỉ báng mình.

"Tiểu Công gia từ đâu đến vậy? Say rượu thì nên về nhà đi, đừng vô duyên vô cớ gán tội cho người ta, ngươi làm thế này không hay chút nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!