31.
"Ta thật sự có thể làm được không? Gánh vác bầu trời trên đầu mình ấy? Người ta đều bảo ta ngốc mà."
"Ai bảo ngươi ngốc? Chẳng qua tính ngươi đơn thuần mà thôi, chứ đầu óc ngươi thông minh lắm! Học gì cũng chỉ cần đọc qua là hiểu ngay."Thu Bạch vỗ lên vai hắn.Thật sao? Ánh mắt Tạ Nghiên Thanh lập tức sáng lên. Thu Bạch cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào hắn. Nàng không nói dối, tuy Tạ Nghiên Thanh không phải là người vừa chỉ phát là hiểu ngay, nhưng hắn thật sự không phải là kẻ ngốc.
"Đương nhiên rồi. Sau này ngươi hãy tránh xa những người nói ngươi ngốc ra!"
"Nhưng người nói nhiều nhất chính là phụ thân ta!"Thu Bạch không biết nên đáp lại thế nào. Sau khi tiễn Tạ Nghiên Thanh đi, Thu Bạch không có việc gì làm, lại dọn dẹp thư án thêm lần nữa rồi ngồi xổm trước lò sưởi để sưởi ấm.
Những người ở cùng công thự đã về gần hết, Thu Bạch chỉ là quan hệ xã giao với họ, khi gặp mặt cùng lắm chỉ gật đầu chào hỏi rồi thôi. Nàng mở cửa công thự ra, gian phòng khá nhỏ, ngoài những đồ đạc cơ bản ra thì không có lấy một món đồ trang trí thừa thãi nào.
Thu Bạch đặt các gói đồ và hộp thức ăn lên bàn, trong căn phòng lạnh đến rùng mình, nàng nhóm lò, thay y phục thường ngày rồi mở những gói đồ Tạ Nghiên Thanh mang đến.
Hầu gia phu nhân rất chu đáo, nếu có thêm một đĩa bánh chưng* nữa thì cái Tết này của nàng cũng coi như khá sung túc rồi.*Trung Quốc cũng ăn bánh chưng vào ngày Tết, nhưng cách gói là hình như bánh ú, không vuông như Việt NamNàng lấy ra hai bộ y phục và giày để thử, không ngờ lại vô cùng vừa vặn.
Một chiếc áo dài cổ chéo màu xanh ngọc và một chiếc cổ tròn màu đỏ sẫm. Cả hai đều được may bằng lụa, không có họa tiết trang trí, chắc chắn và bền. Có vẻ như người ta đã biết nàng thường hay mặc trang phục nam giới. Thu Bạch cất quần áo vào tủ.
Người khác thấy nàng thường xuyên mặc đồ nam nên nghĩ rằng nàng không thích mặc váy áo nữ tử, nhưng thực ra không phải vậy. Nàng mặc đồ nam chỉ vì nó thuận tiện cho việc di chuyển mà thôi. Thu Bạch lấy nồi ra, nấu số hoành thánh đã được gói sẵn trong hộp đựng thức ăn.
Hoành thánh ở Hầu phủ được làm rất tinh tế, nguyên liệu đầy đủ, chỉ cần rắc một chút muối là khi ăn đã rất ngon rồi. Thu Bạch kéo ghế ngồi bên cạnh bếp lò nuốt nước bọt. Cuối cùng nước cũng sôi, nàng thả hoành thánh vào, trông chúng như những bông hoa màu hồng nhạt nở rộ.
Đúng lúc ấy có người gõ cửa. Thu Bạch thắc mắc, cảm thấy ngoài Tạ Nghiên Thanh ra, vào lúc này còn ai đến tìm nàng nữa chứ? Nhưng Tạ Nghiên Thanh chắc chắn sẽ không đến vào lúc này, dù sao họ cũng chỉ vừa mới tạm biệt nhau chưa đến hai canh giờ. Thu Bạch mở cửa, một làn gió lạnh thổi vào khiến nàng run lên.
Người đứng ngoài cửa là Mai Tranh. Là người mà Thu Bạch không thể ngờ tới. Mấy tháng không gặp, có vẻ y đã gầy đi một chút. Có lẽ là do cổ áo lông màu đen tôn lên, trông tổng thể y càng thêm tinh tế, tuấn tú. Y đứng trước cửa khiến căn phòng của nàng trông càng thêm chật hẹp và xập xệ.
"Sao Tiểu công gia lại đến đây?"Thu Bạch chặn ở cửa, không có ý định mời y vào. Chỉ nghe thấy tiếng ùng ục, nồi sôi, nước tràn ra ngoài. Thu Bạch quay lại xem bếp lò, không còn ai chặn cửa nữa, Mai Tranh lập tức bước vào phòng.
Thu Bạch không ngờ Mai Tranh lại tự ý vào nhà mình, nhưng nếu đối phương đã vào rồi thì nàng cũng không tiện đuổi người ta ra ngoài, đành tiện tay chỉ vào chiếc ghế, bảo Mai Tranh ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên Mai Tranh đến công xá, y chưa bao giờ nghĩ nó lại đơn sơ và xập xệ đến thế.
Nhìn chiếc ghế lung lay như sắp đổ, y hơi do dự, sợ rằng mình vừa ngồi xuống thì chiếc ghế sẽ gãy tan tành mất.
"Ngươi sống tiết kiệm quá nhỉ, bổng lộc hàng tháng không đủ để mua một cái ghế tử tế sao?"Mai Tranh đứng yên không nhúc nhích.
"Ngươi chưa từng nghe câu tích củi ba năm sao? Cuộc sống chính là như vậy đấy. Đừng nhìn nó cũ kỹ, thực ra nó chắc chắn lắm đấy."Thu Bạch lấy một cái bát từ trong tủ ở góc phòng ra, thấy hôm nay Mai Tranh khác hẳn với vẻ khiêm nhường thường ngày thì có hơi ngạc nhiên.
Nghe Thu Bạch nó vậy Mai Tranh mới yên tâm ngồi xuống, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, một lúc sau khi thấy ghế không sập y mới an tâm ngồi xuống.32. Thu Bạch múc hoành thánh ra, ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước bếp lò.
"Xin lỗi, chỉ có một cái bát, đũa cũng chỉ có một đôi, ta không mời Tiểu công gia ăn chung được rồi."Nói xong nàng đã cho một viên hoành thánh vào miệng. Hoành thánh còn nóng, nóng đến mức nàng phải há miệng ra thở phù phù.
"Ăn từ từ thôi, ta không giành với ngươi đâu."
Mai Tranh nhìn dáng vẻ của nàng, thấy đáng yêu nên không nhịn được cười. Thu Bạch không để ý đến y, tiếp tục ăn hoành thánh của mình.
"Phụ thân và mẫu thân muốn ngươi đón giao thừa cùng chúng ta, Mai Sơ không ra ngoài được nên nhờ ta mang một bức thư đến cho ngươi."
Mai Tranh lấy ra một bức thư từ trong tay áo, đặt lên bàn. Thu Bạch không vội đồng ý hay từ chối. Nàng ăn xong bát hoành thánh mới cầm lá thư trên bàn lên. Từ khi rời khỏi Phủ Quốc công, nàng chỉ gặp Mai Sơ đúng một lần.
Đó là vào mùa thu, Thánh nhân tổ chức yến tiệc hoa cúc trong cung, Mai Sơ đã lén lút chạy ra gặp nàng. Nàng ấy nhét một túi thơm và một gói nhỏ cho Thu Bạch, chẳng nói thêm câu nào đã vội vã chạy đi. Trong túi thơm có mứt trái cây và đồ ăn vặt, trong gói có hai bộ đồ ngủ vải bông mịn.
Còn một lần nữa, nàng ấy phái nữ tì thân cận Bích Ba đến, Mai Sơ đã đích thân may một chiếc áo choàng cho Thu Bạch. Một tiểu thư khuê các như Mai Sơ, tuy nói là phải thông thạo các việc kim chỉ thêu thùa, nhưng thực tế họ lại rất hiếm khi tự tay làm.
Áo choàng chỉ là áo ngoài được may từ vải gấm đỏ thẫm, có lông chồn cùng màu lót bên trong, đường may hơi thô ráp. Dù Bích Ba không nói, Thu Bạch cũng nhận ra chắc chắn đây không phải do tú công ở phủ Quốc công làm. Thu Bạch nhìn đi nhìn lại chiếc áo choàng, nàng thực sự rất thích.
Nàng cảm thấy rất áy náy khi nhận nó. Mai Sơ là tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nhưng trong lòng luôn mong muốn được ra ngoài thám thú mọi nơi. Tiếc thay nàng ấy không thể rời đi. Đó chính là số phận của nàng ấy.
Được hưởng những thứ mà người khác không thể với tới, tất phải đánh đổi bằng những thứ tương đương. Thu Bạch được đi nhiều nơi cùng phụ thân, hễ đi đến đâu nàng cũng mua chút gì đó làm kỷ niệm. Ngày rời khỏi phủ Mai gia, nàng đã tặng những món đồ nhỏ đó cho Mai Sơ, đồng thời viết ra lai lịch của từng món.
Mai Sơ đã không thể đi xa, vậy hãy coi như nàng đã nhìn thế giới bên ngoài kia thay nàng ấy vậy! Trong thư không viết nhiều, chỉ nói mong được gặp Thu Bạch một lần, nói chuyện một chút, nếu nàng thấy khó xử thì không đến cũng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!