Chương 5: (Vô Đề)

21. Vì được Thánh nhân đích thân chỉ định Mai Tranh giảng sử, nên khi y về đến nhà thì trời đã tối muộn. Cả nhà đã ngồi đầy đủ quanh bàn, chỉ còn thiếu mỗi y. Theo lẽ thường nếu có khách lạ, nam nữ phải ngồi bàn riêng, nhưng vì Quốc công đã dặn không cần nên mọi người cùng ngồi chung một bàn.

Ngay cả hai di nương thường ngày chỉ được đứng bày thức ăn cũng được ngồi ở cuối bàn, đây là thể diện mà Khổng thị cho họ do nhà có khách. Bàn ăn rất náo nhiệt, Mai Tranh vừa vào cửa đã thỉnh an phụ mẫu. Đệ đệ, muội muội cũng đều đứng dậy hành lễ rồi Mai Tranh mới ngồi xuống.

Vị trí của y ở dưới phụ thân một bậc, đối diện với Thu Bạch. Thu Bạch chỉ ngước lên nhìn y một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm. Nàng ăn cơm rất nghiêm túc, mẫu thân y lại coi trọng quy củ, đặc biệt nhấn mạnh

"ăn không nói chuyện, nằm không nói chuyện", cả bàn người đều im phăng phắc.

Thu Bạch ăn rất có phong cách. Nàng ăn rất nhanh và ngon lành. Khi ăn được món mình thích, đôi mắt nàng sẽ sáng lên trong chốc lát, rồi lại hơi híp mắt, vừa ăn vừa tự gật đầu, như sợ người khác không biết nàng thích ăn món gì vậy.

Người khác còn cả nửa bát cơm, nàng đã ăn xong rồi đưa bát ra, nói muốn thêm một bát nữa. Mai Tranh ngước mắt nhìn nàng, ăn nhiều như vậy mà không thấy lên cân, đúng là lãng phí lương thực! Hơn nữa nàng cũng quá không khách sáo rồi, làm khách nhà người ta sao có thể tự nhiên tùy ý như vậy?

Không hiểu lễ nghĩa, không biết mực thước. Tuy mẫu thân không nói nhưng chắc trong lòng bà ấy cũng rất không hài lòng về nàng. Mai Tranh và Thu Bạch mới gặp nhau đàng hoàng có hai lần, y đã có nhiều điều ghét bỏ về Thu Bạch. Nàng nói đúng, họ thật sự không hợp nhau.

Ăn xong lại nói chuyện vài câu, mẫu thân y lập tức bảo họ đi nghỉ. Thu Bạch và Mai Sơ đi trước, Mai Tranh đi theo sau từ phía xa. Y cũng hết cách rồi, ai bảo họ đi cùng đường cơ chứ! Hai người kia luôn cúi đầu thì thầm với nhau, Mai Sơ khi thì cười, khi thì ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Thu Bạch vừa đi vừa chắp hai tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại nhảy lên một cái, không có lúc nào chịu yên tĩnh mà đi. Tay áo Mai Tranh gọn gàng, bước đi của y vuông vức, nhìn dáng vẻ của Thu Bạch y chỉ có thể đưa tay lên xoa bóp thái dương.

Y thật sự rất thắc mắc, sao nàng lại có tính cách như vậy? Nàng không im lặng được một khắc nào, chẳng lẽ không thấy mệt sao? Mà ăn nhiều đến vậy, hẳn là không mệt nhỉ? Y lại tự tìm ra câu trả lời cho chính mình. Dọc đường đi, các tỳ nữ đều cầm đèn lồng nên không hề tối.

Không biết con hồ ly lông trắng mắt xanh mà Thánh Thượng ban cho mẫu thân đã lén lút chạy ra ngoài từ lúc nào, giờ nó đang đứng bên đường. Nó chẳng sợ người, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Thu Bạch và Mai Sơ.

"Sao Lưu Châu lại ở đây?"

Hồi nhỏ Mai Sơ đã từng bị hồ ly cào xước nên dù Lưu Châu có hiền lành đến đâu, nàng ấy vẫn sợ. Thấy hồ ly, nàng ấy vô thức lùi lại phía sau Thu Bạch.

"Đúng là một con hồ ly Phi Đề này, để ta xem nào." Thu Bạch ngồi xuống ôm Lưu Châu vào lòng.

Trong khi Mai Tranh còn đang thắc mắc sao nàng lại biết được giống hồ ly này thì Thu Bạch đã đưa Lưu Châu lên ngang tầm mắt, nói:

"Nào, kêu một tiếng nghe thử. Gâu gâu!"Sợi dây cuối cùng trong đầu Mai Tranh cuối cùng cũng đứt phựt.

"Nàng ta có bệnh, cần phải tránh xa."

Mai Tranh tự nhủ với mình nhiều lần, lặng lẽ lùi về sau ba bước.

"A Thu, nó là hồ ly, sao lại bắt chước tiếng chó được?" Mai Sơ bật cười vì hành động của nàng. Thu Bạch lắc đầu, trao con hồ ly cho một tỳ nữ, để tỳ nữ mang về chỗ phu nhân Khổng thị.

"Ai bảo hồ ly không thể kêu như chó chứ?"

Thu Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng bước về phía trước. Mai Sơ còn đang ngẩn người thì Mai Tranh đã bước lên.

"Huynh trưởng, ai bảo vậy ạ?" Mai Sơ nhìn Mai Tranh hỏi một cách bối rối.

"Đừng để nàng ta làm hư muội, sau này muội phải tránh xa nàng ta ra."Mai Tranh nói với giọng cứng nhắc.

Nàng là kẻ phản nghịch, phải xem như loài quái dị.22. Ngày nào Thu Bạch cũng ra ngoài, dù Mai Sơ có muốn gặp cũng không thể gặp được. Mai Tranh vốn định tránh mặt nàng một thời gian, nhưng khi chẳng thấy bóng dáng của nàng đâu trong lòng y lại thấy không thoải mái.

Rõ ràng là y muốn tránh mặt, vậy mà Thu Bạch lại làm như thể nàng mới là người không muốn gặp y vậy. Sáu, bảy ngày vội vã trôi qua, hoa đào hoa hạnh trên cây đều tàn rồi, trên cành chỉ còn lại những quả non xanh dày đặc. Thu Bạch phải vào cung đưa thư, Thánh Thượng muốn gặp nàng.

Quốc công đích thân đưa nàng đến điện Bảo Hòa, ông ấy không vào mà chỉ đứng đợi ở cửa. Khi Thu Bạch vào thì Mai Tranh vừa bước ra, Thu Bạch chỉ chắp tay thi lễ qua loa, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Mai Tranh lấy nửa cái. Mai Tranh cũng không ngờ Thu Bạch lại có thể diện kiến Thánh Thượng.

Với thân phận của nàng, điều này quả là không thể. Lại nghĩ đến phụ thân nàng, có lẽ Thánh Thượng muốn hỏi về cái chết của ông ấy chăng? Dù sao trong triều cũng có nhiều lời đồn đại, Thánh Thượng đối xử với Thu Khuất rất đặc biệt. Ba chữ rất đặc biệt này đã đủ để người ta bàn tán cả mấy ngày rồi.

Mai Tranh thấy phụ thân đang đợi ở ngoài điện thì lặng lẽ bước đến. Phụ thân y lắc đầu với y, không cho y hỏi nhiều. Mai Tranh nhìn những thái giám, cung nữ đang đứng thẳng người, y hành lễ rồi lui ra. Thu Bạch rất nhanh đã ra ngoài, sắc mặt không có gì khác thường, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.

Quốc công không biết nàng đã nói gì với Thánh Thượng, cũng không biết nàng có biết về thân thế của mình hay không. Thu Bạch không nói, ông cũng không hỏi. Ông nhìn ra được, tuy Thu Bạch có tính cách phóng khoáng không câu nệ nhưng lại rất có chủ kiến.

Nếu nó không nói, dù ngươi có hỏi cũng chẳng có kết quả gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!