16."Con có thể tự nuôi sống bản thân, tuy Tiểu Công gia là nhân trung long phượng, nhưng Thu Bạch tự nhận mình cũng không thua kém.
Con nói muốn huỷ hôn ước này, không phải vì thân phận của mình mà cảm thấy không xứng với Tiểu Công gia đâu, chỉ là vì con tuyệt đối không phải là người có thể an phận ở hậu trạch lo liệu việc nhà cửa. Môn đình như phủ Quốc công thực sự không hợp với con."Những lời này khiến phụ thân Mai Tranh im lặng.
Mai Tranh khoan thai bước vào chính điện. Đáng lẽ y nên rời đi, bởi gặp gỡ như thế này thật không đúng lúc. Nhưng trong lòng y có hơi bất mãn, không hài lòng vì nàng chưa từng gặp y đã đòi huỷ hôn. Đây chính là con người thật của Mai Tranh, bề ngoài khiêm nhường nhưng thực chất lại vô cùng kiêu ngạo.
Nàng đang nói nàng không xứng đôi vừa lứa với y sao? Rõ ràng là nàng cảm thấy y không xứng với nàng mới đúng.Phụ thân!Y hành lễ với phụ thân mình. Thu Bạch đứng dậy. Nàng khá ngạc nhiên, dường như nàng không ngờ Mai Tranh lại tuấn tú đến thế.
Khi Mai Tranh nhận ra chút ngạc nhiên đó, bấy giờ trong lòng y mới thấy thoải mái đôi phần. Không ngờ sự ngạc nhiên đến nhanh nhưng đi càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, nàng đã trở lại vẻ bình thường như lúc nãy. Mai Tranh giữ phong thái thường ngày, ôn hòa đúng mực hành lễ với Thu Bạch.
Thu Bạch đứng dậy chắp tay đáp lễ rất thành khẩn, nhưng khi nàng cúi đầu, rõ ràng là đang nghiến răng, lộ ra một biểu cảm khó chịu. Mai Tranh thông minh nhường nào, vừa nhìn một cái đã biết cô nương này nhìn thấu y rồi.
"Sao con lại đến đây? Hôm nay con không có việc gì phải làm sao?"
Hình như phụ thân y không ngờ y lại đột ngột xuất hiện như thế. Ông nhìn Thu Bạch với vẻ mặt tự nhiên, cảm thấy mình hỏi vậy hơi quá đáng nên ngượng ngùng ho một tiếng. Thu Bạch ngồi xuống, vẫn cười hì hì nhìn Mai Tranh. Vì nàng nhìn quá thẳng thắn, nên khiến Mai Tranh cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Không phải vì y chưa từng bị các cô nương nhìn, dù sao với vẻ ngoài của y, bị người khác theo dõi là chuyện bình thường. Nhưng khi những người đó nhìn y, thường là đuôi mắt đuôi mày mang theo ý xuân, rồi e thẹn dùng khăn che nửa mặt, chưa từng có cô nương nào nhìn y thẳng thắn đến vậy.
Hơn nữa Thu Bạch không chỉ nhìn, mà đúng hơn là đang đánh giá.
"Thu Bạch, đây chính là lão Tam không ra gì nhà ta."Phụ thân thở dài, nâng chén trà lên uống một ngụm.
"Tiểu Công gia có tướng mạo như người trời, khi vừa bước vào con đã đoán ra được rồi."
Nàng nhấn mạnh mấy chữ
"tướng mạo như người trời", Mai Tranh nghe vào tai chỉ cảm thấy như một lời châm biếm. Trong lòng y bỗng dấy lên một ngọn lửa vô danh.
"Thứ lỗi cho tại hạ mắt kém, không nhận ra thân phận của Thu nương tử."Y nói như thế nghĩa là đang chê Thu Bạch quá đỗi bình thường.
Thu Bạch nghe xong thì nhướng mày lên, có vẻ rất vô tư, không mấy để tâm. Nàng không tức giận hay xấu hổ như Mai Tranh nghĩ mà chỉ vô cùng thản nhiên nhìn phụ thân y, nói:
"Quốc công đại nhân thấy đấy, chúng con thực sự không hợp nhau."17.
"Không thử sao biết không hợp?"
Mai Tranh nói. Vừa nói xong, y đã thấy hối hận. Bởi vì vẻ mặt không để tâm của Thu Bạch khiến một nơi nào đó trong lồng ng. ực Mai Tranh đau nhói. Mai Tranh vốn luôn cư xử khéo léo với người khác. Nhưng trước mặt Thu Bạch, không hiểu sao y lại luôn mất bình tĩnh.
"Tiểu công gia nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngài đã ưng ta rồi sao?" Thu Bạch nói quá thẳng thắn, Mai Tranh chưa từng tiếp xúc với kiểu người như vậy, nhất thời y cứ lắp bắp mãi không nói nên lời. Khi phụ thân y nhìn y, mặt y đã đỏ bừng lên. Không biết Quốc công đang nghĩ đến điều gì, ông ấy bỗng cười lớn.
"Con vừa đến Đông Kinh, chắc còn chưa tìm được chỗ ở, tạm thời con cứ ở lại phủ của ta đi! Không phải con vẫn còn một bức thư sao?"
"E là lão phu không thể giúp con gửi lá thư này được, chỉ có thể để con tự mình đi đưa mới thích hợp. Đợi sau khi đưa thư xong, lão phu sẽ tìm cho con một chức vụ ở Đại Lý Tự."
Thu Bạch vốn không muốn đồng ý, nhưng Đại Lý Tự là điểm yếu của nàng. Nếu đi mất thì lời hứa của Quốc công sẽ không còn giá trị nữa, vậy phải làm sao đây? Tự mình trông chừng vẫn tốt hơn.
"Vậy điệt nữ xin tuân mệnh."
Thu Bạch đứng dậy cung kính hành lễ với Quốc công, rồi nói hành lý của mình còn ở khách điếm, nàng sẽ đi lấy trước, ngày mai sẽ quay lại. Quốc công đích thân tiễn nàng ra đến cửa. Tuy Mai Tranh không muốn nhưng vì phụ thân cũng đi nên đành phải miễn cưỡng đi theo.
Đến cửa, có gia nhân dắt một con bạch mã tới. Con ngựa này béo tốt khỏe mạnh, bộ lông mượt mà sạch sẽ, cao hơn những con ngựa bình thường không biết bao nhiêu lần. Loại ngựa này thường chỉ trong quân doanh mới có.
Thu Bạch thậm chí không cần bám vào yên ngựa, chỉ khẽ nhún chân xuống đất đã nhẹ nhàng phi thân lên ngựa. Trong số những công tử mà Mai Tranh từng gặp, chưa có ai lên ngựa một cách thoải mái và tiêu sái như nàng.
Nàng cầm roi ngựa phóng đi, eo thon đến mức nếu vòng tay ôm qua còn dư ra một khúc, sống lưng thẳng tắp như cây tùng. Mai Tranh đứng ngẩn ngơ nhìn theo mãi cho đến khi bóng nàng khuất hẳn. Con ngõ sâu và dài, hai bên đường trồng vô số cây đào, mận và hạnh.
Đúng vào mùa hoa nở, sắc hồng trắng đan xen khiến người ta say đắm. Nàng cưỡi ngựa phóng đi khiến vô số cánh hoa rơi bay.
"Dạo chơi ngày xuân, hoa hạnh thổi đầy đầu, không biết nhà ai có chàng thiếu niên phong lưu đến thế."Mai Tranh ngâm xong, bỗng hoảng hốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!