71. Chỉ trong hai ngày, vụ án gi hại trẻ con kia đã có manh mối. Kẻ sát nhân là lang trung Hứa Duệ của Tế Thế Đường trong thành. Ông ta có một người nhi tử độc nhất, lúc ba tuổi đã rơi xuống hồ, khi cứu lên tuy cậu bé còn thở nhưng không tỉnh lại nữa.
Ông ta đã đi khắp nơi cầu thuốc hỏi thầy, có một phương sĩ mách cho ông ta một bí thuật Nam Cương, nói có thể dùng mạng đổi mạng. Ông ta lập tức chọn đứa trẻ ăn mày ngày ngày đến khất thực trước cửa y quán.Hứa Duệ nói sao? Thu Bạch cúi người đặt chiếc hộp Tạ Nghiên Thanh mang đến vào trong tủ.
"Đứa trẻ ăn mày đó không cha không mẹ, cũng chẳng có tên họ, cho dù nó sống hay chết đều không ai quan tâm để ý, nhưng nhi tử của ông ta thì khác."Tạ Nghiên Thanh nằm gục trên quầy, chau mày thật chặt.Hừ! Thu Bạch khẽ cười khinh thường.
"Lúc đó ta đã cho hắn một trận đòn, đúng là kẻ vô liêm sỉ."
"Cần gì phí sức như vậy? Cứ xử lăng trì là xong."
"Ngươi nhắc ta đúng lúc đấy."Tạ Nghiên Thanh lập tức đứng thẳng người dậy. Quả nhiên khi Thu Bạch trở nên độc ác, người khác còn chẳng ác bằng một phần ba của nàng.
Lạ thay nàng lại hay độc ác đến mức khiến người ta vỗ tay tán thưởng.
"Ngươi vẫn chưa đi à?"
"Hôm nay ta được nghỉ."Tạ Nghiên Thanh nói dối mà mặt không đổi sắc. Thu Bạch nhìn hắn rồi cười nhạt, nhạt tới mức gần như không có. Cuối cùng Tạ Nghiên Thanh cũng chịu thua.
Hắn miễn cưỡng bước đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn về phía nàng một lần. Đến giờ ăn, toàn bộ bàn trong quán đã chật kín người, Thu Bạch bận đến mức chân không chạm đất. Mãi tới lúc rảnh rỗi nàng mới phát hiện bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa phùn.
Thu Bạch dựa vào cánh cửa thở dài, mùa đông ở Đông Châu khiến người ta không thoải mái nổi. Nếu không phải vì mùa đông ở đây khá ngắn, cộng thêm khí hậu ở những ngày khác rất dễ chịu, thì chắc chắn nàng đã không chịu nổi mà dọn đi từ lâu rồi. Lúc này cửa hàng bên cạnh bỗng vang lên tiếng leng keng.
Cửa hàng này vốn bán đồ gốm nguội, mùa đông chuyển sang bán bánh canh, tuy làm ăn không khá nhưng cũng chưa đến mức phải sang nhượng chứ nhỉ? Không biết cửa hàng mới sẽ bán gì. Chỉ ba đến năm ngày sau, cửa hàng đã khai trương trở lại, hóa ra là một tiệm bút mực.
Gần đến Tết, quán ăn hầu như vắng khách, càng ít người lui tới tiệm bút mực kia hơn. Chỉ có vị công tử kia và tiểu đồng ngày nào cũng đến quán ăn gọi một bát cháo trắng, thêm vài món ăn kèm, vừa ăn xong là đi ngay, cũng chẳng nói thêm câu nào.
Thuận Nhi được nghỉ học, tuy tính tình cậu bé phóng khoáng nhưng rất nghe lời mẫu thân. Mỗi ngày cậu bé đều ở sau sân viết chữ đọc sách, khi viết chán thì tìm mẫu thân để nói chuyện. Hôm nay vừa hay hết bút mực, Thu Bạch đưa tiền cho Thuận Nhi, bảo cậu bé sang tiệm bên cạnh mua.
Thuận Nhi nắm chặt một lượng bạc mẫu thân cho trong lòng bàn tay rồi ra ngoài, tiệm mực ở ngay bên cạnh, chỉ cần đi vài bước là tới. Chưởng quỹ ngồi sau quầy, Thuận Nhi đi qua mấy lần, lần nào cũng thấy đối phương ngồi im lặng như vậy, chẳng nói năng gì, cũng chẳng cử động chút nào.
Thuận Nhi khá tò mò, chẳng lẽ chưởng quỹ đang thấy cô đơn lắm sao? Hay là do thấy quá chán nản chăng? Nhân gian náo nhiệt phồn hoa thế này, lại chỉ có mỗi mình chưởng quỹ không thấy được.
"Công tử, con muốn mua bút mực."Thuận Nhi không đủ cao, phải nhón chân để đặt bạc lên quầy.
Vừa hay lúc này Văn Trọng đang bận đi làm việc nên không có ở đây.
"Con muốn mua bút mực gì cứ tự nhiên chọn lựa." Mai Tranh nhẹ nhàng nói.
"Một lượng bạc có thể mua được loại bút mực nào ạ?" Giọng nói trẻ con ngây thơ hỏi. Quả là một đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt!
"Ta cũng không biết, hay là con đợi một lát được không? Tiểu nhị của tiệm ta sắp về rồi." Giọng y càng thêm dịu dàng hơn.
"Con vào đây ngồi chờ đi, trên quầy có bánh, có thể vừa ăn vừa đợi."Thuận Nhi bước vào, ngồi xuống bên cạnh Mai Tranh.
"Giọng nói của công tử nghe hay lắm đấy ạ."
Thuận Nhi nói một câu. Cậu bé vừa nhìn bánh đặt trên quầy đã biết chúng là bánh của tiệm Phúc Thọ Trai.
"Trong đĩa có bánh hoa mai, bánh cuộn nghìn sợi, bánh hồ đào hoa quế, công tử thích ăn cái nào nhất ạ?"
Con thích cái nào?
"Con và mẫu thân con đều thích ăn bánh hồ đào hoa quế, nó mềm dẻo, thơm ngọt lắm."
Thuận Nhi lấy một miếng, kéo nhẹ tay áo Mai Tranh rồi nắm lấy tay y, đặt một miếng bánh vào lòng bàn tay.
"Công tử nếm thử đi ạ."Mai Tranh đưa lên môi, khẽ cắn một miếng, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng.
Thấy Mai Tranh đã bắt đầu ăn rồi, Thuận Nhi rót một chén trà đặt bên cạnh tay y, làm xong mới lấy thêm một cái để mình ăn. Đôi mắt cậu bé híp lại đầy mãn nguyện, vui vẻ đến mức đung đưa đôi chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!