66. Thu Bạch tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội, nàng biết mình đã uống quá nhiều. Tạ Nghiên Thanh đã được nàng cho về sớm. Khi bước ra khỏi quán rượu, gió lạnh thổi qua khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức. Nếu Thánh nhân thật sự lâm bệnh nặng thì còn nhiều chuyện khó xử lý hơn.
Nhưng dù khó đến đâu, có những việc vẫn phải làm. Phụ thân từng hỏi nàng, nên nhìn vào đâu để trưởng thành? Là nhìn trời hay nhìn đất? Nhìn đất thì sống dễ dàng vững vàng hơn, nhưng chỉ thấy được ba thước trước mắt, cứ thế đi mãi sẽ thành thói quen. Còn nhìn trời thì sao?
Bầu trời cao xa vời vợi, nhìn lâu rồi, những điều muốn theo đuổi, muốn biết, tự nhiên sẽ nhiều hơn. Nhưng nhìn trời thì dễ vấp ngã. Cho nên chân đạp đất, đầu ngẩng nhìn trời mới có thể đi xa hơn.
Bởi vì hoàng thiên hậu thổ, thanh thiên bạch nhật*, mới là nền tảng của Đại Khánh.*Hoàng thiên hậu thổ: Hoàng thiên nghĩa là trời cao, Hậu thổ nghĩa là đất mẹ, cụm từ này ám chỉ trời và đất, hai thế lực thiêng liêng cao cả nhất trong vũ trụ theo quan niệm cổ xưa*Thanh thiên bạch nhật: Thanh thiên là bầu trời xanh, Bạch nhật là mặt trời sáng.
Nghĩa đen là
"trời xanh mặt trời sáng". Nghĩa bóng chỉ sự quang minh chính đại, rõ ràng, không có gì phải giấu giếmChỉ cần là nơi ánh mặt trời chiếu tới sẽ không có cái xấu xa ô uế nào có thể giấu được. Nàng chính là Thu Bạch được nuôi lớn bằng cách nhìn lên trời!
Dù nàng cũng từng sợ hãi, nhưng cuối cùng những nỗi sợ đó đều bị nàng vứt lại phía sau. Một ngày sau, Tạ Nghiên Thanh đã mang thư của Tạ Hầu gia đến gặp nàng. Những điều nàng muốn biết, Tạ Hầu gia đã cho nàng biết hết. Đúng là Thánh nhân đang bị bệnh nặng, Hoàng trưởng nữ muốn nối ngôi.
Vào ngày thứ hai mươi sau khi nàng rời Đông Kinh, Vu Tự Khanh đã bị Nội Vệ giám sát. Nhưng khắp nơi đều truyền ra những tin tức khác nhau, có người nói nàng đã lén quay về kinh thành, cũng có người nói nàng vẫn tiếp tục đi về phía bắc ra khỏi Đại Khánh, thậm chí còn có tin đồn nàng đã chết.
Tóm lại, nhờ những tin đồn này mà Hoàng gia mới lơi lỏng cảnh giác với nàng, cho nên nàng mới có thể dễ dàng quay về kinh thành. Và những tin tức này, đều do người của Mai Tranh tung ra. Mai Tranh... Thu Bạch đốt bức thư, cúi đầu nhìn những mảnh giấy trong lò.
Nàng nhớ chàng. Nàng muốn gặp chàng.
"Đã hơn một tháng rồi Mai Tranh không ra khỏi phủ, nghe nói là vì thương tâm do ngươi đột ngột ra đi..." Tạ Nghiên Thanh khẽ nói. Thu Bạch khẽ nhếch khóe môi, nhưng nàng không thể cười nổi. Chắc hẳn vì nàng mà lúc này Mai gia cũng đang lâm vào tình cảnh nguy nan chăng?
Với tính cách của Tống Vân Chiêu, những gì nàng ta nhắm đến, bất kể dùng cách nào cũng phải có cho bằng được, nếu không có được thì phải phá hủy. Đêm giao thừa này, Thu Bạch đón năm mới cùng Thạch Trừng.
"Nội Vệ lợi hại như vậy, sao lại không tìm được chúng ta?"
Họ đang ở trong một căn nhà tranh ở Tây thành. Hơn nửa số người dân làm việc nặng nhọc ở Đông Kinh đều sống ở khu này.
"Không phải họ không tìm ra, mà là họ thấy không cần thiết phải đi tìm!"
Bởi vì nếu Thánh nhân băng hà, thiên hạ này sẽ thuộc về Tống Vân Chiêu, lúc đó nàng ta muốn gi họ là chuyện dễ như trở bàn tay. Vậy nên dù Thạch Trừng và nàng có sống sót thì hai người có thể làm được gì chứ? Liệu cả hai có thể gây nên sóng gió gì không?
Chẳng lẽ hai người còn có thể kéo được Hoàng gia xuống ngựa ư? Tống Vân Chiêu còn có việc quan trọng hơn việc gi họ. Thu Bạch đang đánh cược, chỉ mong Thánh nhân chưa mê muội đến vậy!
"Như vậy, Hồ Tử Lan chết chẳng để làm gì cả sao?"
Căn phòng nhỏ hẹp, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trời đất, Thạch Trừng quá đau buồn, nàng không kìm được mà rơi lệ.
"Ai nói thế? Mọi cái chết trên đời này đều có ý nghĩa."
"Chúng ta còn có thể làm gì nữa?"
"Chưa đến nước cùng đường cùng, sao phải tự trói buộc mình cơ chứ? Đêm nay là đêm giao thừa, ta chúc ngươi tiền đồ vô ưu, hỷ lạc an khang."Thạch Trừng nhìn Thu Bạch. Nụ cười nơi khóe môi nàng chân thành phóng khoáng, ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu ở trong mắt nàng rực rỡ huy hoàng. Nhìn dáng vẻ của nàng, khiến Thạch Trừng không khỏi tin tưởng.
Có lẽ đúng như lời Thu Bạch nói nhỉ? Nàng ấy sẽ có tiền đồ vô ưu, hỷ lạc an khang.
"Ta cũng chúc ngươi bình an, vạn sự như ý."Thạch Trừng lau nước mắt, nâng ly rượu lên cụng với Thu Bạch.
"Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi." Thu Bạch nói.
"Ta chỉ chép sách thôi mà! Có gì đáng để gọi là vất vả đâu."Những ngày qua, mọi chi phí ăn ở đều dựa vào tiền Thạch Trừng kiếm được từ việc chép sách.
"Nhờ có ngươi mà ta lại được nhàn hạ, lại có cơm để ăn."
Thạch Trừng cúi đầu không nói.67. Ban ngày hầu như Thu Bạch không ra khỏi cửa, nàng chỉ cuộn mình yên lặng trên chiếc giường nhỏ để ngủ. Đôi khi Thạch Trừng còn cảm thấy sợ, bởi Thu Bạch ngủ rồi thì không phát ra tiếng động nào cả.
Thậm chí, nàng ấy còn sợ Thu Bạch sẽ cứ ngủ như thế rồi ra đi mãi mãi mà không ai hay biết. Để rồi chỉ còn lại một mình nàng ấy. Thế nên thỉnh thoảng nàng ấy lại phải dò hơi thở của Thu Bạch.
Điều nàng ấy mong đợi nhất chính là giờ ăn, khi Thu Bạch ngồi đối diện với nàng ấy, vừa nói chuyện vừa ăn cơm, tràn đầy sức sống và tươi sáng. Thậm chí có đôi khi nàng ấy còn thấy mình buồn cười chết đi được, rõ ràng đối phương là một cô nương nhỏ hơn mình tận năm tuổi, vai gầy, khuôn mặt còn ngây thơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!