61. Người trên lưng nhẹ như một nắm lông vũ, không đáp lại câu nào. Thu Bạch cõng người ra khỏi Hoàng gia. Nàng dắt ngựa của mình, từng bước từng bước ra khỏi cổng thành huyện Hoành Sơn. Trời vẫn chưa tối hẳn.
Thu Bạch đặt người lên xe ngựa đã thuê sẵn, cài ngựa cho chắc vào rồi đánh xe chậm rãi chạy về Trần Châu. Trời đã tối đen, rừng cây thấp, vì hạn hán nên cỏ cây không sum suê. Thu Bạch lấy lọ thuốc trong túi ra, cẩn thận bôi thuốc cho Thạch Trừng.
Cơ thể Thạch Trừng co giật mất kiểm soát, nhưng nàng ấy không phát ra tiếng động nào. Thu Bạch cắn răng nuốt những giọt nước mắt trong hốc mắt vào ngược trở lại. Sau đó nàng dùng đoản đao xới đất, nhẹ nhàng dập tắt đống lửa. Ngựa của nàng là do phụ thân tặng cho.
Khi phụ thân tặng ngựa cho nàng, ông ấy bảo nàng đặt tên cho nó, nhưng nàng cứng đầu không chịu. Tuy ngựa không nói được nhưng nó có suy nghĩ của riêng mình. Trong lòng nó chắc chắn đã có cái tên mà nó muốn được gọi. Con ngựa đã ở bên nàng tám năm, cuối cùng nàng vẫn phải bỏ nó lại.
Người Hoàng gia tuyệt đối không bao giờ để nàng đưa Thạch Trừng an toàn về Đông Kinh. Nàng đã phạm tội giả truyền thánh chỉ, một tội chém đầu, nàng có thể chết nhưng Thạch Trừng thì không thể.
Tuy nàng ấy không mở miệng, nhưng Hồ đại nhân có thể trao thư tay cùng với hồ sơ quan trọng như vậy cho nàng ấy trước khi ch, chắc chắn là ông ấy rất tin tưởng Thạch Trừng.
Thạch Trừng liều chết mang hồ sơ và thư tay đến Đông Kinh, lại còn sẵn lòng làm chứng, có thể thấy nàng ấy là một cô nương như thế nào. Nàng ấy chưa từng nghĩ rằng, sau bao gian khổ đến được Đông Kinh mình lại bị đưa trở về Hoàng gia.
Điều này khiến nàng ấy cảm thấy thất vọng với Đại Lý Tự, với Thánh nhân và cả với luật nước. Nàng đã thuê người giang hồ giả dạng làm mình và Thạch Trừng, rồi đánh xe ngựa theo đường quan đạo tiến về phía Đông Kinh. Với con ngựa của nàng, có lẽ còn có thể giấu chuyện cải trang thêm vài ngày.
Nhưng chẳng bao lâu nữa người Hoàng gia sẽ phát hiện ra, rồi họ sẽ biết được việc nàng giả truyền thánh chỉ. Dù thế nào nàng cũng phải ch, nhưng ít ra phải chết cho có ý nghĩa. Nàng nhất định phải đưa Thạch Trừng về Đại Lý Tự, phơi bày tội ác của Hoàng gia ra ánh sáng.
Toàn thân Thạch Trừng không còn chỗ nào lành lặn. Thân thể nàng ấy yếu ớt, tình hình mỗi ngày một tệ hơn. Thu Bạch chở nàng ấy đi vòng qua phía bắc, đã hơn mười ngày trôi qua, nàng ấy chưa từng nói một lời nào. Thu Bạch bế nàng ấy trở lại xe ngựa.
Tuy cưỡi ngựa đi nhanh hơn nhưng Thạch Trừng sẽ không chịu nổi. Thu Bạch lại mua thêm một cỗ xe ngựa cũ kỹ và một con la, kéo xe chầm chậm đi về phía Khâm Bắc. Thoáng cái đã vào hè, vết thương của Thạch Trừng đã lành được quá nửa, có thể tự đi được nửa dặm đường.
Thu Bạch dắt Thạch Trừng, hai người quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trông chẳng khác gì những kẻ ăn xin bên bờ sông. Dạo gần đây mưa nhiều, nước sông dâng cao, thuyền từ Giang Bắc đi Đông Kinh vẫn chưa rời bến.
Những hành khách đã lên thuyền đều bị đuổi xuống, chính Hà Đạo Sứ đích thân dẫn người lục soát từng người một. Ông ta còn dẫn một nhóm người lên thuyền, qua nửa canh giờ sau mới xuống.
"Xem ra chúng ta vẫn phải trì hoãn thêm vài ngày nữa."
Thu Bạch bẻ đôi chiếc bánh bao trong tay, đưa một nửa cho Thạch Trừng. Thạch Trừng nhận lấy, lặng lẽ bẻ một miếng cho vào miệng. Nàng ấy nghiêng đầu nhìn Thu Bạch. Hai người ở cùng nhau đã hơn một tháng, nhưng nàng ấy vẫn chưa thể hiểu được tính cách của Thu Bạch,.
Thậm chí Thạch Trừng còn có hơi sợ nàng. Quả thực, Thu Bạch chính trực đến mức quái dị. Quái dị theo đúng nghĩa đen.62. Thấy mặt trời đã lên cao, những con thuyền đậu ở bến lần lượt rời cảng, Thu Bạch mới đỡ Thạch Trừng chậm rãi đi về phía chiếc thuyền nhỏ đậu không xa cạnh bến sông.
Trên sông có rất nhiều thuyền tư nhân giống thế. Chiếc thuyền nhỏ chở hai người chầm chậm quay về thành. Họ sống trong một căn viện nhỏ ở phía tây thành. Căn viện này vốn của một đôi phu thê bán hàng rong thuê, có một sân và bốn gian phòng.
Thu Bạch thuê một trong số các phòng đó của đôi phu thê trẻ, khi chủ nhà đến, chỉ nói là người thân trong nhà, ở vài ngày rồi sẽ đi. Đôi phu thê trẻ vui vẻ vì có thêm một quan tiền thu nhập. Đối với Thu Bạch và Thạch Trừng, điều này cũng tiện cho việc ẩn giấu thân phận.
Hôm nay Thu Bạch ra ngoài, vốn là để gửi một bức thư đến Đông Kinh. Nàng tới bến tàu cũng chỉ vì muốn thử vận may. Nếu người Hoàng gia không truy đuổi gắt gao đến vậy, không tra xét nghiêm ngặt như trước, chỉ cần các nàng lên được thuyền, chờ mười ngày nửa tháng là đến được Đông Kinh rồi.
Đôi phu thê trẻ ở cùng viện đã ra ngoài buôn bán. Thấy mặt trời dần lên đến đỉnh đầu, Thu Bạch thay bộ quần áo trên người, mặc một chiếc váy vải thô màu xanh, sau khi chải rửa gọn gàng thì lập tức vào bếp. Thạch Trừng ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa bếp, nàng ấy mặc bộ đồ ngắn bằng vải thô màu xám.
Chỗ vốn có vết sẹo giờ đã biến thành hai vết bớt đỏ au. Thạch Trừng lặng lẽ nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, trong lòng mừng thầm vì khí hậu Giang Bắc dễ chịu. Nếu không thì với cảnh ngày nào Thu Bạch cũng đỡ nàng ấy ra hiên phơi nắng thế này, e là da của Thạch Trừng đã bị cháy nắng từ lâu rồi."
Nghe nói Hồ Tử Lan từng theo học phụ thân ngươi. Phụ thân ngươi nhìn người rất giỏi, ông ấy đã kết duyên cho hai người từ lâu. Chỉ là sau này hắn đỗ Thám hoa, lại không giữ lời hứa cưới ngươi mà hủy hôn để cưới người khác. Một kẻ như vậy chết cũng đáng, sao ngươi còn phải liều mạng vì hắn chứ?
Không đáng, thật sự không đáng chút nào!"Thu Bạch đặt một bát cháo vào tay Thạch Trừng, trên ngón tay nàng ấy đã mọc được phân nửa móng tay mỏng manh hồng hào. Nàng lại trở vào bếp, bưng một bát cháo ra ngồi đại trên bậc thềm dưới mái hiên, múc một thìa cháo cho vào miệng.
Thạch Trừng không biết nàng nghe thấy những chuyện vụn vặt này từ đâu, cứ hễ nghĩ đến là lại mang ra nói. Bất kể Thạch Trừng có phản ứng thế nào, nàng vẫn cảm thấy chuyện này rất thích thú, thậm chí còn không biết chán là gì. Thạch Trừng chẳng thèm đếm xỉa đến nàng, cúi đầu khẽ khuấy bát cháo.
"Cùng lắm phải đợi thêm nửa tháng nữa, kinh thành sẽ có tin tức, đến lúc đó ta có thể đưa ngươi trở về kinh. Ta đã gửi bức thư hôm nay cho Vu Tự Khanh."Thu Bạch quay đầu, liếc nhìn Thạch Trừng một cái, mỉm cười, rồi lại tự uống cháo trong bát.
"Tại sao ngươi lại đến?"
Đây là lần đầu tiên Thạch Trừng mở miệng nói chuyện, giọng nói mềm mại hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của nàng ấy. Thu Bạch ngạc nhiên, vội vàng đứng bật dậy.
"Không thể tin được, cuối cùng Thạch cô nương cũng chịu nói chuyện rồi."Nàng cúi đầu nhìn Thạch Trừng cười hì hì.
Thạch Trừng khẽ ho một tiếng, cụp mắt xuống không nhìn nàng, cũng không nói gì thêm.
"Vì đạo nghĩa trong lòng ta!" Nàng thong thả nói. Thạch Trừng không ngờ lại nhận được một câu trả lời mơ hồ, hư ảo như vậy. Đạo nghĩa ư? Đạo nghĩa là gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!