56.
"Tấm thân già này của ta còn có thể cố gắng được, ngươi cứ đi làm đi, cứ để ta gánh vác chuyện trong triều."Vu Hằng Thái hoàn toàn không có thế lực gì cả, ông ta có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào việc biết xử thế khéo léo, linh hoạt.
Nhưng ông ta đã già rồi, già quá rồi, ông ta chợt cảm thấy hình như mình vẫn có chút bốc đồng. Sống đến giờ, ông ta cũng phải làm được điều gì đó to lớn mới phải.
"Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu xử lý chuyện này không tốt, có thể liên lụy đến cả nhà đấy."
Thực ra trong lòng họ đều hiểu rõ, nếu muốn làm việc này thì chính là phải đánh cược bằng cả tính mạng.
"Không phải ngươi nói thực thi pháp luật như múa kiếm sao? Lão phu cũng muốn làm thiếu niên ngông cuồng một phen, nếu ngươi còn do dự như vậy nữa thì lão phu sẽ sợ đấy!"
"Ngài đã nói thế rồi thì Thu Bạch nhất định sẽ không phụ lòng ngài đâu, mong Tự Khanh bảo trọng."Thu Bạch cất tập hồ sơ vào lòng, khẽ cong môi cười với Vu Hằng Thái rồi chiếu lệ chắp tay hành lễ.
Giống như mọi ngày, không khác gì cả.Thu Bạch...
"Vu Tự Khanh, nếu ta không đi thì chính là phụ lòng bá tánh trong thiên hạ và những vị quan thanh liêm chính trực. Rất nhiều người biết con đường nào là đúng, họ biết hết đấy, nhưng họ lại không đi, tại sao? Bởi vì con đường đó quá khó. Nhưng dù khó đến mấy thì đó vẫn là con đường đúng đắn!"Nàng đã bước ra ngoài cửa. Vu Hằng Thái đứng dậy, không khỏi bước vài bước muốn đuổi theo, rồi lại không biết vì sao mình phải làm thế, cuối cùng ông ta chỉ đứng ở cửa, nhìn Thu Bạch đi qua hành lang.
Gió xuân dịu dàng, vạt áo tung bay. Chỉ còn lại một bóng lưng kiên định và khí thế ngút ngàn. Ông ta chợt thấy hơi cảm khái, lại có chút thương cảm. Nếu như thời trẻ ông ta cũng được như nàng thì tốt biết mấy. Dốc hết sức lực làm một người đường đường chính chính.
Sống cũng vậy, chết cũng vậy. Nhưng chỉ bốn chữ
"đường đường chính chính", biết bao người đã phải dùng cả đời cũng không làm được. Chỉ vì bọn họ đều không thể buông bỏ. Thu Bạch ra khỏi Đại Lý Tự, quay người nhìn ba chữ mạ vàng trên biển. Ba chữ đó với nàng nặng tựa Thái Sơn.
Những chuyện bất bình trong thiên hạ, nếu ở trước ba chữ này mà còn khó giải quyết, thế gian sẽ không còn công lý nữa. Phụ thân từng nói. Quốc pháp chính là công lý! Nàng hỏi phụ thân, thế nào là công lý? Phụ thân bảo nàng hãy tự mình ngộ ra. Thế nào là công? Công bằng, công chính.
Công cũng là mọi người. Cho nên pháp chính là công bằng, công chính của mọi người. Vậy mọi người là những ai? Chính là tất cả mọi người sống dưới trời đất này. Nếu đã như vậy, tại sao trong mắt người thực thi pháp luật còn phân biệt cao thấp, quý tiện? Lúc này Tạ Nghiên Thanh đã đuổi theo nàng ra ngoài.
Đã lâu rồi họ không nói chuyện tử tế với nhau. Bởi vì trong lòng hắn vẫn còn vấn vương. Vì sự vấn vương này, hắn thậm chí có hơi chán ghét bản thân. Thu Bạch nhìn thấy hắn thì vẫy tay từ xa, gọi hắn lại. Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ miễn cưỡng.
Vừa rồi đuổi theo nàng là vì hắn thấy lạ. Còn chưa đến giờ tan ca mà Thu Bạch lại đi ra ngoài, đó giờ trừ phi có công vụ, nàng chưa từng về sớm lần nào cả. Hơn nữa trước đó Vu Tự Khanh có tìm nàng nói chuyện, Tạ Nghiên Thanh đoán chắc là có vụ án gì đó.
Nhưng Thu Bạch lại không kêu thêm ai đi theo mình cả, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, thế là vô thức đuổi theo nàng.
"Tuy không biết vì sao mấy ngày qua ngươi lại giận dỗi với ta, nhưng nếu là lỗi của ta thì cho ta xin lỗi ngươi."
Không phải...
"Nếu vậy thì càng tốt, sau này có chuyện gì cứ nói thẳng ra."
Tạ Nghiên Thanh cụp mắt xuống, nghĩ bụng, không phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng nói ra. Hắn không nói ra chuyện trong lòng mình còn đỡ, nếu nói ra, e là sau này hễ Thu Bạch thấy hắn sẽ tránh đi mất!Ngươi định đi đâu?
"Tất nhiên là đi làm công vụ."
Ta đi cùng ngươi.
"Không được, việc này chỉ một mình ta mới có thể đi. Vì đường xa, có lẽ phải mất vài ngày sau ta mới về được. Thường ngày ngươi phải nhớ làm việc siêng năng hơn chút, đừng đến muộn, cũng đừng về sớm, nhất định phải theo sát Triệu thiếu khanh, đi theo ngài ấy chắc chắn sẽ có lợi cho ngươi."
"Sau này nếu có người nào nói ngươi là công tử ph. óng đ. ãng, ngươi cứ xem như họ đang khen mình đi. Dù sao thì cũng chỉ có những công tử xuất thân bất phàm, diện mạo xuất chúng mới xứng với hai chữ này. Dưới án thư của ta vẫn còn một bộ hồ sơ, ngươi cất giúp ta..."Thu Bạch dặn dò từng việc.
"Rốt cuộc ngươi định đi làm chuyện gì thế? Sao nghe mà cứ như đang dặn dò di ngôn vậy?"57.
"Xì! Nói bậy gì thế hả? Ta chỉ đi xử lý công vụ lâu hơn bình thường một chút thôi mà!" Thu Bạch vỗ vai Tạ Nghiên Thanh rồi phóng khoáng quay người bước đi. Tạ Nghiên Thanh đuổi theo, hắn nắm lấy tay áo nàng.
Hắn không biết mình muốn nói gì, chỉ là không nỡ buông tay.
"Này! Ngươi không nỡ xa ta sao? Hay là sắp khóc tới nơi rồi?" Thu Bạch cười đùa, vẻ mặt vô tư không hề lo lắng gì.Ai thèm khóc chứ?Cuối cùng Tạ Nghiên Thanh cũng từ từ buông tay ra.
Nếu như ngày đó hắn biết được nàng định làm gì, hắn nhất định sẽ không bao giờ buông tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!