Chương 11: (Vô Đề)

51. Ánh mặt trời chói chang. Đây là lần đầu tiên Tống Vân Chiêu nhìn thẳng vào Thu Bạch. Thu Bạch thực sự là một kẻ không đáng nhắc đến. Người người đều đồn Thánh nhân và phụ thân Thu Bạch có mối quan hệ không bình thường với nhau, nhưng không bình thường thì sao?

Phụ thân Thu Bạch đã chết rồi. Nhưng Thánh nhân chính là mẫu thân của nàng. Nàng muốn gi Thu Bạch đơn giản như gi một con kiến vậy.

"Có ý gì ư? Bản điện muốn nhắc nhở ngươi rằng, nếu như ngươi muốn sống lâu thì đừng nên mơ tưởng những thứ vốn không nên thuộc về mình."

"Điện hạ phải biết rõ người sống mà không mong muốn gì, thì có khác cá chết là bao?"

"Tuy ta không bằng điện hạ, nhưng có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn không phải nhờ vào vận may đâu.

Nếu điện hạ muốn dùng quyền thế to lớn của mình để áp chế ta, thì ta chỉ có thể liều mạng một phen, cá chết lưới rách. Nhưng điện hạ phải nhớ kỹ, lưới rách còn có thể vá, nếu cá đã chết rồi thì không có chuyện nó sống lại được nữa đâu.

"Thu Bạch hơi nheo mắt, vô cùng thận trọng, nghiêm túc nhìn Tống Vân Chiêu. Không biết vì sao, Tống Vân Chiêu vô cớ rùng mình. Những gì Thu Bạch nói, chắc chắn đều là sự thật."Không biết ai là lưới, ai mới là cá...

"Tống Vân Chiêu cứng miệng nói. Nàng ta nhìn Thu Bạch bằng ánh mắt lạnh lùng. Thu Bạch mỉm cười như không để tâm."Là cá hay là lưới, rồi sẽ có ngày biết rõ. Có một điều, điện hạ à, Mai Tranh không phải là vật phẩm, nếu ngài thực sự thích chàng thì cứ đường đường chính chính đến tranh với ta. Chỉ cần chàng nói trong lòng chàng chỉ có một mình ngài, ta sẽ lập tức để chàng đi."

Thu Bạch nghĩ thầm, nàng xảo quyệt quá đi mất. Rõ ràng trong lòng Mai Tranh chỉ có một mình nàng mà thôi! Thu Bạch thưởng thức mùi hương tỏa ra từ cành đào trong tay, nở nụ cười rạng rỡ, miệng lẩm bẩm Mai Tranh à Mai Tranh, chẳng mấy chốc đã đi về phía rừng đào.

Tống Vân Chiêu siết chặt nắm tay. Dương Vi thấy sắc mặt nàng ta không tốt nên không dám nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh trông chừng. Nàng ấy biết tính tình thất thường của Tống Vân Chiêu, lúc này im lặng mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.

"Hái cho ta một cành hoa đào đi."

Tống Vân Chiêu cười nhếch mép, tuy trông có vẻ như đang cười nhưng thực ra vẻ mặt lại vô cùng u ám. Dương Vi trèo lên cành cây, hái một cành có hoa đào nở rộ đẹp nhất đưa cho Tống Vân Chiêu. Nàng ta liếc nhìn, cầm trong tay rồi cũng đi về phía sâu trong rừng.

Dương Vi thở dài, chỉ có thể theo sát phía sau. Ngày hôm nay chắc chắn sẽ không kết thúc tốt đẹp. Thánh nhân có thể cho phép Tống Vân Chiêu xuất cung, trong lòng ắt có tính toán, nếu không thì sao chỉ cho phép một mình nàng ta cải trang ra ngoài mà không cho những người khác?

Đáng tiếc thay Tống Vân Chiêu không hề nhận ra điều đó. Thánh nhân thông minh hiền đạt hiếm có trên đời, thế nhưng lại sinh ra ba đứa con, chẳng đứa nào giống người cả. Ngoại trừ Nhị Hoàng nữ ra, hai người còn lại, dù là tầm nhìn hay tấm lòng đều có thể nói là quá đỗi hạn hẹp.

Với tính cách của vị Hoàng trưởng nữ này, nếu không phải nàng ta được Thánh nhân sủng ái, thì quả thật bất kỳ ai cũng chẳng thể sinh lòng yêu mến nổi.

Tính tình vừa thất thường, lại vừa hay ghi thù chuốc oán, nếu nhất định phải tìm cho ra xem nàng ta giống Thánh nhân ở điểm nào thì đó chính là sự tàn nhẫn, độc ác. Nhưng Thánh nhân hiểu rõ mình nên tàn nhẫn với những ai, còn Hoàng trưởng nữ thì khác.

Chỉ cần có người khiến nàng ta không vừa ý dù chỉ một chút thôi, nàng ta nhất định cũng sẽ trả thù lại gấp trăm gấp vạn lần. Vị Thiếu khanh tuổi còn trẻ này không biết tính tình của Hoàng trưởng nữ, e rằng nàng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn trong tay nàng ta.

Thu Bạch tìm kiếm một vòng xung quanh khu rừng nhưng không thấy Mai Tranh đâu. Ngược lại, nàng gặp được Tạ Hầu gia. Đây có thể coi là lần đầu tiên Thu Bạch chính thức nói chuyện riêng với Tạ Hầu gia. Thu Bạch cúi người hành lễ thật sâu. Tạ Hầu gia vui vẻ đón nhận, ông ấy nắm lấy cánh tay Thu Bạch đỡ nàng dậy.

"Thu Thiếu khanh đến tìm Mai Tranh à? Tiểu Công gia đã lên lầu các rồi."Tạ Hầu gia cười, chỉ về phía sâu trong biển mây hồng tầng tầng lớp lớp.52. Khi Thu Bạch tìm đến, Mai Tranh và Chung Ly đang uống rượu với nhau, người một chén kẻ một ly.

Chẳng vì lý do gì cả, hai người họ không ai nói một lời chỉ cùng nhau uống rượu giải sầu. Thu Bạch dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn, Chung Ly đang đối diện với nàng. Thấy người tới là Thu Bạch, hắn run rẩy chỉ về phía nàng, một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời.

Thu Bạch cười mỉa mai, gật đầu cực kỳ qua loa. Chung Ly như bị giẫm phải đuôi, hắn đột nhiên đứng bật dậy, rồi không biết nghĩ đến điều gì mà lại ngồi xuống. Chung Ly khẽ hừ một tiếng, xong lại cười nhạt ra vẻ kiêu ngạo. Mai Tranh thấy dáng vẻ của Chung Ly, sống lưng không tự chủ được ưỡn thẳng thêm ba phần.

Gương mặt vốn đã hơi ửng đỏ giờ lại càng đỏ dữ hơn nữa, thậm chí đôi tai trắng cùng cần cổ trắng như ngọc cũng đỏ bừng lên.

"Mai Hành Giản, sao ngươi không có nghị lực gì hết vậy!"Chung Ly ôm đầu, không muốn nhìn Mai Tranh nữa. Mai Tranh cứ ngồi thẳng đơ ra đó, không dám quay đầu lại.

Thu Bạch bước đến đứng sau lưng y, nàng cúi người đặt cành hoa đào vừa hái vào lòng Mai Tranh. Đoạn, nàng cúi đầu áp môi kề sát bên tai y.

"Tiểu Công gia, chàng thấy ngại rồi sao?"Mai Tranh hơi run rẩy siết chặt hai tay, đầu lưỡi chạm nhẹ vào vòm họng, cố gắng kìm nén sự xao động trong lòng.

Thu Bạch biết chàng rất dễ xấu hổ, nàng đứng thẳng dậy nhìn Chung Ly với nụ cười nửa như có, nửa như không. Không biết vì sao, Chung Ly bỗng rùng mình.

"Sao ngươi lại nhìn ta?" Chung Ly ưỡn thẳng sống lưng, cả người cứng ngắc. Hắn tưởng rằng Thu Bạch nhìn mình như thế là vì nàng khinh thường mình.

Nàng nghĩ hắn quá lùn.

"Người ta đồn Chung Cửu Lang thân cao bảy thước, phong lưu tuấn tú, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền." Thu Bạch nhấn mạnh bốn chữ thân cao bảy thước.

"Ngươi nói vậy là có ý gì hả? Ngươi đang chê cười ta thấp bé sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!