46. Mai Tranh ngồi trong lều, ánh mắt sắc bén, không nói không rằng, như thể Thu Bạch không phải đang làm chuyện này vì y. Rõ ràng y đã nói không đành lòng. Hà tất nàng phải làm như vậy?
"Đúng là khá thú vị đấy, chỉ là không biết nàng ta đang cố ý làm vậy hay là gan dạ không biết sợ."
Người bên cạnh miễn cưỡng mỉm cười, đôi mày như vẽ. Mai Tranh hiểu rõ tính cách của nàng nhất. Chắc lúc này nàng đã giận lắm rồi.
"Xin điện hạ cho phép ta nói với nàng một câu." Giọng Mai Tranh cực kỳ nhẹ. Lời nói lạnh lùng này như đánh thẳng vào lòng Tống Vân Chiêu, khiến nàng ta không kìm được mà run rẩy.
Nàng ta là thiên kim quý tộc, cần gì phải như thế? Trong mắt nàng ta, người đời đều là kiến cỏ. Chỉ riêng Mai Tranh là khác biệt, vô cùng thú vị.Đi đi! Nàng ta khẽ nói. Mai Tranh chậm rãi bước đến trước mặt Thu Bạch. Bãi đua ngựa vốn ồn ào giờ yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.
Thu Bạch ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vì đứng đối diện với ánh sáng nên nàng khẽ nheo mắt. Y đứng ngược sáng, tựa như trên thế gian này chỉ còn sự hiện hữu của một mình y. Một đám mây trên trời chốc lát biến từ hình chú ngựa nhỏ sang kẹo bông gòn.
Mai Tranh lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt cuộn trào vô số cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài."Nếu ta muốn, khi thánh chỉ ban xuống ta đã dùng chuyện của chúng ta để từ chối rồi. Nhưng ta đã không làm vậy, tất nhiên là vì ta đã ngầm đồng ý, sao ngươi còn phải làm thế?
Ta biết ngươi có chí lớn, càng không nên vướng bận những chuyện vô nghĩa này. Người đó không phải người thường, là trưởng nữ được Thánh thượng sủng ái nhất, còn có khả năng là quốc quân tương lai. Nếu ngươi đã muốn hoàn thành ước muốn của mình...
"Nàng đưa tay bịt miệng y lại. Đây là lần họ đứng gần nhau nhất, vì quá gần, thậm chí y còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả lên cằm mình."Ngươi đã nói mình có cách, chỉ là không đành lòng. Sao ngươi lại không đành lòng? Có phải vì ngươi không muốn để ta bị cuốn vào mớ bòng bong này không?
Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn sẽ có kết quả, quốc quân không phải người này thì cũng là người kia. Ta đã không ưng người này, tất phải giúp người kia. Ta không bỏ được ước muốn của mình, cũng không bỏ được ngươi.
Chuyện này không phải bế tắc, nếu đã có cách giải quyết thì sao cứ nhất định phải bắt ta từ bỏ một trong hai?
"Nàng nghiêng đầu nhìn y. Mai Tranh nghe nàng nói. Rõ ràng y hiểu hết từng từ nàng vừa thốt ra, nhưng khi đặt cạnh chúng với nhau, y lại hoàn toàn không hiểu. Nàng không bỏ được y ư? Tại sao? Sao có thể? Y thì có gì mà khiến nàng không bỏ được?"Ngươi không hiểu đâu, con đường ngươi phải đi sau này sẽ khó khăn đến nhường nào..." Mai Tranh lẩm bẩm nói. Nhưng nàng không quan tâm, khẽ áp môi lên khóe miệng y. Rồi như thách thức mà nhìn về một hướng nào đó.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi cả thành. Tạ Nghiên Thanh nhìn người trong vầng sáng, bàng hoàng, ngây dại. Họ ở cùng nhau hàng ngày, nhưng hắn chưa bao giờ nhận ra trong lòng nàng đã có một người. Rõ ràng nàng đối với Mai Tranh còn lạnh nhạt hơn người khác ba phần.
Tạ Nghiên Thanh bỗng như trưởng thành trong hôm nay. Thu Bạch nhìn người trước mắt, lướt qua sống mũi cao thẳng, hàng mi dài của chàng, cố kìm nén rung động trong lòng, nàng khẽ rời môi ra. Nếu nói chàng là người cũ trong mộng của nàng, không biết chàng có tin không?
Trong mơ, Thu Bạch không hề đi theo phụ thân mình mà nàng lớn lên trong cung cấm. Nàng đầy tham vọng, một lòng muốn có được thiên hạ này. Sau khi đã bao lần đổ máu, cuối cùng nàng cũng được như ý nguyện.
Nhưng nàng đã tin nhầm người, chính người tỷ tỷ cùng phụ thân cùng mẫu thân của mình, Tống Vân Chiêu
- người sau này nắm giữ binh quyền trong tay, đã dùng thuốc độc khiến nàng thành người câm. Nàng bị giam trong hậu điện, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Tống Vân Chiêu sai người phế bỏ tay chân nàng, cắt lưỡi nàng. Nàng ta không để nàng sống, cũng không để nàng chết. Nàng chỉ có thể sống không bằng chết như vậy mãi. Chưa từng có ai quan tâm đến nàng. Cho đến một ngày. Mai Tranh nhấc tấm cửa gỗ đã mục nát lên.
Chàng không nói gì cả, chỉ bưng nước và khăn ướt đến lau mặt, lau người cho nàng. Rồi chàng đút một thìa cháo trắng ấm nóng đến bên miệng nàng.47. Nàng khá thân với chàng. Khi ấy nàng vẫn là Công chúa, còn chàng là thư đồng của Tống Vân Chiêu.
Nàng và Tống Vân Chiêu có tình tỷ muội thắm thiết, nên chàng thường hay lượn lờ trước mặt nàng. Có ai mà không thích một nam tử đẹp cơ chứ? Huống chi chàng còn là một người đẹp như tiên giáng trần? Nàng thường trêu chọc chàng vì muốn thấy chàng cười.
Khi ấy chàng vẫn còn là thiếu niên, mỗi lần bị nàng trêu đều hoảng hốt, không biết làm sao. Chỉ có một lần, khi nàng bị người ta bắn một mũi tên xuyên qua vai, chàng lạnh lùng nói với nàng:
"Xin Công chúa hãy tránh xa Trưởng công chúa."
Nhưng nàng và Tống Vân Chiêu là tỷ muội ruột cùng phụ mẫu, trên đời này không ai thân thiết với nhau hơn họ. Nàng không muốn nghe lời chàng. Từ đó chàng không bao giờ nói với nàng một chữ nào nữa. Giờ gặp lại, nàng hối hận vì đã không nghe lời chàng.
Chàng vốn thông minh, có lẽ đã nhìn ra dụng ý của Tống Vân Chiêu từ lâu rồi. Nhưng nàng lại không tin chàng. Nàng mở miệng ngậm lấy thìa cháo, nhìn mái tóc bạc và dáng vẻ như tùng bách của chàng. Không hiểu sao tai chàng bỗng đỏ lên. Lúc đó tuy nàng câm và tàn phế, nhưng lại sống rất mãn nguyện và vui vẻ.
Nàng nhìn ra được chàng thích nàng. Chỉ là nàng không thể nói chuyện, nên cũng không thể hỏi tình cảm đó từ đâu đến, sinh ra khi nào.
Chàng kể với nàng về những vở tuồng ở phường Đông Kinh, món chim cút nướng ở tửu lâu Ngụy gia, bánh thịt cừu của Tào gia, bánh nướng giòn tan của Vương Nhị Ma Tử…Chàng nói nếu có một ngày chúng ta có thể ra ngoài, hãy tìm một căn viện nhỏ đầy nắng để ở nhé!
Ta sẽ tìm một công việc quản lý thu chi. Lúc nhàn rỗi, chúng ta cùng nhau phơi nắng trong sân. Nàng muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho nàng, muốn mặc gì ta sẽ mua cho nàng… Nàng muốn gì ta đều cho nàng, chỉ xin nàng đừng đi... Khi đó nàng không biết, Mai gia đã không còn ai.
Chàng khó khăn tiếp tục sống bên cạnh Tống Vân Chiêu, chỉ để đưa nàng ra đi một cách tử tế."Từ nhỏ ta đã ít nói, lạnh lùng quan sát mọi thứ chung quanh. Nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng thực ra ta lại là người lạnh lùng vô tình nhất.
Cho đến khi gặp được nàng, nàng như ngọn lửa không quản ngại gì lao về phía ta. Lúc thì muốn cho ta ăn điểm tâm, lúc lại muốn cưỡi ngựa cùng ta. Tóm lại là nàng làm đủ trò trêu chọc ta, khiến cho ta động lòng, rồi nàng lại bỏ mặc không thèm quan tâm đến ta.
Nàng là cô nương xấu tính nhất, nhưng ta lại thích nàng đến phát điên."Chàng áp đôi môi lạnh lẽo vào tai nàng thì thầm. Dù giờ nàng đã là phế nhân, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không kiềm chế được vì xúc động. Chàng ôm chặt lấy nàng. Thanh kiếm sắc bén xuyên qua lưng nàng, đâm vào tim chàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!