1. Trời đã vào tháng Chạp, thời tiết ẩm ướt, lạnh lẽo, dường như ngày nào cũng có mưa. Bầu trời u ám một màu, ngày sáng cũng như đêm đen khiến lòng người cũng trở nên sầu muộn. Trong quán không một bóng khách, Phùng Ngũ Lang dựa vào cánh cửa sau bếp, tay còn xách một con cá chép đang vùng vẫy.
"Nương tử, hôm nay nấu con cá này thế nào?"Gã có gương mặt tròn, đôi mắt nhỏ vô hồn, mũi bị thịt hai bên má ép vào nhiều đến mức chỉ còn lại một chút. Thu Bạch gối đầu bên cửa sổ nhìn bầu trời u ám đến ngẩn ngơ. Nàng đã ngồi như vậy cả nửa ngày rồi.
"Ngũ Lang, ngươi về trước đi! Xem chừng tình hình này hôm nay cũng chẳng có khách nào đến đâu. Cá thì ngươi cứ mang về xem Hồng Châu và bọn trẻ muốn ăn thế nào thì ăn thế đó."
"Còn có tôm ngâm rượu trong lu khạp, ngươi cũng nhớ mang về một ít đấy nhé. Qua hôm nay chúng sẽ không còn tươi nữa đâu."
Nàng quay sang nhìn Phùng Ngũ Lang, khóe miệng nhếch lên, trông chẳng hề lo lắng chút nào dù những ngày qua quán xá làm ăn không được tốt cho lắm. Phùng Ngũ Lang vui vẻ đáp lại rồi quay người đi vào bếp phía sau.
Những ngày này mưa nhiều, trời cũng lạnh, ai cũng thích ăn đồ nóng hổi vừa thổi vừa ăn nên quán nhỏ nổi tiếng với món mắt cá cùng đồ tươi ngâm chuyên ăn sống của họ có chút trở nên quạnh quẽ.. Phùng Ngũ Lang khá lo lắng, gã sợ Thu Bạch sẽ đuổi mình.
Dù gì thì các món cá sống và đồ ướp trong tiệm cũng đều do nàng tự tay làm, gã chỉ phụ việc gi cá, rửa tôm thôi. Nhưng cứ vậy đã nửa tháng trôi qua, Thu Bạch chưa từng nhắc đến chuyện đuổi gã, ngày nào nàng cũng bảo gã mang cá về nhà. Nhờ thế mà Phùng Ngũ Lang cũng dần yên tâm hơn.
Năm ngoái Thu Bạch một thân một mình đến Đông Châu, dẫn theo một đứa trẻ năm tuổi. Đứa bé tên là Thu Thời Tự, mọi người thường gọi là Thu Tiểu Lang. Trông thằng bé còn đẹp hơn cả những đứa trẻ trong tranh Tết mà gã thường thấy. Hiện giờ Thu Tiểu Lang đang học tại thư viện Nguyệt Thánh ở đầu ngõ Đồng Đức.
Thu Bạch đến Đông Châu được vài ngày thì thuê tiệm này. Tiệm không lớn, phía sau có ba gian phòng, Thu Bạch và Thu Tiểu Lang sống trong sân sau của tiệm. Phùng Ngũ Lang vừa ra đến cửa thì thấy nha dịch Viên Đồng hấp tấp bước vào.
Phùng Ngũ Lang chào hỏi đối phương, nhưng hắn chỉ đáp lại qua loa, vừa đi vừa gọi Thu nương tử rồi vào tiệm. Phùng Ngũ Lang thở dài, có lẽ lại xảy ra án mạng gì đó không tầm thường rồi.
Đừng nhìn Thu Bạch bây giờ chỉ là đầu bếp mở quán bán đồ ăn, trước kia nàng từng là nữ Thiếu khanh trẻ tuổi nhất của Đại Lý Tự, không biết vì lý do gì mà lại từ quan.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi phải điềm tĩnh một chút!"Thu Bạch nói một câu, nhưng cũng biết nói vậy chẳng có ích gì!
Hắn mới mười bảy, mười tám tuổi, đang là cái tuổi hấp tấp dễ mất bình tĩnh nhất. Viên Đồng nhe răng cười, đưa tay gãi đầu. Hàm răng hắn trắng đều, mắt trong, thần thái sáng sủa.
"Chưởng quỹ, vậy để ta tiện đường đón Thu Tiểu Lang về nhà ta. Mấy hôm nay Hồng Châu cũng nhớ nó lắm, khi nào người làm xong việc thì đến đón."Phùng Ngũ Lang ở cửa gọi với vào một câu. Tạ Huyện úy nhờ Thu Bạch giúp đỡ chẳng kiêng dè gì, bất kể là đêm hay ngày đều tới gõ cửa gọi người. May mà nhà Phùng Ngũ Lang cách tiệm chưa đầy nửa dặm đường.
Mỗi lần như vậy, Thu Bạch đều gửi Tiểu Lang cho phu thê Phùng Ngũ Lang trông nom. Nhi tử của Phùng Ngũ Lang là Khắc Nhi cũng bằng tuổi Tiểu Lang, hai đứa trẻ có thể chơi với nhau.Được!Thu Bạch đáp một tiếng, quay người vào sân, không lâu sau nàng đã mang theo một cái rương nhỏ đi ra.
Viên Đồng nhận lấy rương, rất tinh ý khóa cửa tiệm lại. Thu Bạch cũng không hỏi là án gì, chỉ thong thả ghé qua tiệm bánh Triệu gia mua mười cái bánh nướng, tiện đường ghé qua nhà Phùng Ngũ Lang để lại bánh rồi ra cửa.
Thê tử Phùng Ngũ Lang là Hồng Châu bưng bát chè trôi nước đuổi theo ra tận bên ngoài, tỷ ấy hơn Thu Bạch hai tuổi, dáng người không cao nhưng rất mảnh mai, mặt trắng môi đỏ, cũng là một mỹ nhân.
"Dù bận việc đến mấy cũng phải ăn hết bát chè này rồi hẵng đi nhé."
Tỷ ấy chặn Thu Bạch lại, đưa bát cho nàng. Thu Bạch đành nhận lấy, ăn hết cả chè lẫn nước trong bát.
"Nếu muội về muộn thì để Tiểu Lang ngủ cùng Khắc Nhi đêm nay, sáng mai ta sẽ đưa nó đến thư viện."
Hồng Châu thấy Thu Bạch ăn hết chè xong, cuối cùng cũng hài lòng để nàng rời khỏi.2. Thu Bạch đi sau Viên Đồng. Nàng vẫn thong thả bước đi, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy thực ra nàng bị què một chân. Hồng Châu nhìn theo, không khỏi thở dài lần nữa. Nàng rất hợp với Thu Bạch.
Tuy Thu Bạch là chủ tiệm, ít nói, tính tình có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại rất tốt bụng. Gia đình họ vốn chỉ cày ruộng ở Lũng Thượng nhưng mẹ chồng nàng thiên vị, khi phân chia gia tài chỉ chia cho họ ba mẫu ruộng nước. Cả nhà họ có tới năm miệng ăn, chỉ có ba mẫu ruộng làm sao họ sống nổi?
May mắn thay Phùng Ngũ Lang còn có tay nghề nấu nướng nên cả nhà đã chuyển vào thành Đông Châu sinh sống. Ban đầu, họ dùng tiền bán ruộng để thuê một viện tử nhỏ. Thật ra khi còn ở quê, Phùng Ngũ Lang cũng chỉ phụ giúp nấu nướng trong các dịp cưới hỏi, tang ma của người trong làng.
Họ cũng không ngờ việc làm trong thành lại khó kiếm đến thế, nửa tháng trôi qua mà vẫn chưa tìm được công việc nào. Vào lúc cả nhà đang lo lắng không biết lấy gì để sống, không ngờ Thu Bạch đã thuê Phùng Ngũ Lang.
Mỗi ngày gã chỉ phải làm những việc lặt vặt như mần cá, rửa tôm, thế mà hàng tháng lại được trả tận một quan tiền. Nếu trong tiệm có cá tôm rau củ không bán hết, Thu Bạch còn cho Phùng Ngũ Lang mang về nhà. Hồng Châu vô cùng biết ơn Thu Bạch, sau nhiều lần tiếp xúc, hai người dần trở nên thân thiết.
Khi Thu Bạch bận rộn, Hồng Châu cũng giúp trông nom Tiểu Lang.
"Đúng là một người tốt bụng..."
"Thu nương tử, vụ án hôm nay rất khó giải quyết. Ta đã làm bộ khoái* hai năm rồi mà chưa từng thấy tên hung thủ nào độc ác đến thế..." Viên Đồng phẫn nộ nói, hắn không khỏi rùng mình khi nghĩ đến t h i thể nạn nhân.*bộ khoái: hay còn gọi là sai dịch, người bắt giam, là chức chuyên phụ trách bắt giữ theo lệnhỪm.
Thu Bạch chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, không hỏi thêm gì. Viên Đồng quen biết nàng đã lâu, cũng hiểu tính nàng vốn như vậy.
"Đó là một bé trai khoảng bảy, tám tuổi. Trước tiên bị r ú t hết máu..." Viên Đồng ngừng lại, không nói được nữa. Thu Bạch nghe nói là một bé trai thì không khỏi nhíu mày.Tìm thấy ở đâu? Nàng lên tiếng hỏi, giọng khàn đục. Vốn trước kia nàng có giọng nói trong trẻo, nhưng sau khi bị hỏng giọng, nàng cũng không thích nói nhiều nữa."Trưa nay hòa thượng của chùa Ngưng Vân vừa đến báo, nói phát hiện một t h i thể bé trai trong điện Già Lam, Huyện úy liền dẫn chúng ta đến ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!