Chương 9: (Vô Đề)

41.

Thu Bạch đi chậm rãi cùng Mai Sơ, ra khỏi thành là đến đê sông.

Đợi đến khi họ tới trang viên Tạ gia đã vào giờ cơm.

Vì Mai Quốc công cũng đến nên Tạ Hầu gia đã đích thân ra cửa đón ông ấy vào.

Thu Bạch và Mai Sơ đường hoàng hành lễ, Tạ Hầu gia tự mình đỡ họ dậy.

Đây là lần đầu tiên Thu Bạch gặp Tạ Hầu gia, thấy ông ấy tuy đã có tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không bàn tới dung mạo, chỉ riêng khí chất của ông ấy đã vượt xa Tạ Nghiên Thanh cả mười con phố.

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Hầu gia gặp Thu Bạch, ông biết nàng còn trẻ, nhưng không ngờ nàng trẻ hơn mình tưởng rất nhiều. Nhờ đứa con ngốc của mình, Tạ Hầu gia có ấn tượng cực kỳ tốt với Thu Bạch.

Khi đối diện với Thu Bạch, mọi nghi thức xã giao đều được bỏ qua.

"Thiếu khanh có thể đến đây, lão phu rất đỗi vui mừng. Thiếu khanh cứ xem nơi này như nhà mình..."

Thu Bạch vui vẻ nhận lời.

Đang nói chuyện thì Tạ Nghiên Thanh đột nhiên chạy ra.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo choàng trắng, đầu đội ngọc quan, trông rất phong nhã.

"Sao giờ này ngài mới đến? Nếu chậm thêm nửa khắc nữa thì món gân nai hầm và chim cút nướng mà ngài luôn nhớ mong đã hết mất rồi."

Hắn rất tự nhiên đứng kế bên Thu Bạch, sau đó đưa tay choàng qua vai nàng, giục nàng nhanh đi lên trước đi.

"Ta bảo ngươi học cách điềm đạm, đây là cách ngươi điềm đạm đấy à?"

Thu Bạch nhìn bàn tay Tạ Nghiên Thanh đặt trên vai mình.

Tạ Nghiên Thanh như phải bỏng, vội rụt tay lại ngay lập tức, hắn gãi đầu nói:

"Cái này cũng là do ta đã quen rồi nên mới thế thôi."

"Đồ nghịch ngợm này, ta bảo con đi tiếp đãi các công tử, sao con lại chạy ra cổng vậy? Thiếu khanh đã có tỷ tỷ của con tiếp đãi rồi, còn không mau đi đi!"

Tạ Hầu gia cười mắng một câu.

Tạ Nghiên Thanh liếc nhìn Thu Bạch một cái rồi ủ rũ bước đi, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần.

Mọi người nhanh chóng bước vào cổng trang viên.

Vừa vào cổng là một con đường rộng hai, ba mét được lát gạch xanh, bằng phẳng giản dị. Hai bên đường trồng nhiều cây đào, cây hạnh đang vào mùa hoa nở.

Những đóa hoa màu hồng phấn, trắng nhạt đan xen nối tiếp nhau trải dài về phía xa, cuối cùng hòa vào bầu trời, trông như những đám mây hồng điểm xuyết trên không trung. Trong những áng mây màu hồng phấn ấy, có thể nhìn thấy một tòa lầu các đình đài cao ngất nằm ở phía xa.

Tòa lầu ấy chỉ lộ ra một góc, tuy không xa lắm nhưng trông nó như ẩn hiện giữa biển mây.

Đi tiếp về phía trước là tường trắng ngói xám, cầu nhỏ nước chảy.

Giữa những cánh hoa rơi là tiếng thì thầm e thẹn của các thiếu nữ, là âm thanh đàn tiêu mờ ảo tựa khúc nhạc tiên.

Thu Bạch có hơi ngẩn ngơ, như thể sau góc tường trắng kia sẽ đột nhiên ló ra một gương mặt hồng hào tươi cười.

Nàng đoán chắc đó là yêu tinh sinh ra từ rừng hoa đào.

"Năm kia khi ta đến đây còn chưa có tòa lầu các đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!