31.
"Ta thật sự có thể làm được không? Gánh vác bầu trời trên đầu mình ấy? Người ta đều bảo ta ngốc mà."
"Ai bảo ngươi ngốc? Chẳng qua tính ngươi đơn thuần mà thôi, chứ đầu óc ngươi thông minh lắm! Học gì cũng chỉ cần đọc qua là hiểu ngay."
Thu Bạch vỗ lên vai hắn.
Thật sao? Ánh mắt Tạ Nghiên Thanh lập tức sáng lên.
Thu Bạch cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào hắn.
Nàng không nói dối, tuy Tạ Nghiên Thanh không phải là người vừa chỉ phát là hiểu ngay, nhưng hắn thật sự không phải là kẻ ngốc.
"Đương nhiên rồi. Sau này ngươi hãy tránh xa những người nói ngươi ngốc ra!"
"Nhưng người nói nhiều nhất chính là phụ thân ta!"
Thu Bạch không biết nên đáp lại thế nào.
Sau khi tiễn Tạ Nghiên Thanh đi, Thu Bạch không có việc gì làm, lại dọn dẹp thư án thêm lần nữa rồi ngồi xổm trước lò sưởi để sưởi ấm.
Những người ở cùng công thự đã về gần hết, Thu Bạch chỉ là quan hệ xã giao với họ, khi gặp mặt cùng lắm chỉ gật đầu chào hỏi rồi thôi.
Nàng mở cửa công thự ra, gian phòng khá nhỏ, ngoài những đồ đạc cơ bản ra thì không có lấy một món đồ trang trí thừa thãi nào. Thu Bạch đặt các gói đồ và hộp thức ăn lên bàn, trong căn phòng lạnh đến rùng mình, nàng nhóm lò, thay y phục thường ngày rồi mở những gói đồ Tạ Nghiên Thanh mang đến.
Hầu gia phu nhân rất chu đáo, nếu có thêm một đĩa bánh chưng* nữa thì cái Tết này của nàng cũng coi như khá sung túc rồi.
*Trung Quốc cũng ăn bánh chưng vào ngày Tết, nhưng cách gói là hình như bánh ú, không vuông như Việt Nam
Nàng lấy ra hai bộ y phục và giày để thử, không ngờ lại vô cùng vừa vặn.
Một chiếc áo dài cổ chéo màu xanh ngọc và một chiếc cổ tròn màu đỏ sẫm. Cả hai đều được may bằng lụa, không có họa tiết trang trí, chắc chắn và bền.
Có vẻ như người ta đã biết nàng thường hay mặc trang phục nam giới.
Thu Bạch cất quần áo vào tủ.
Người khác thấy nàng thường xuyên mặc đồ nam nên nghĩ rằng nàng không thích mặc váy áo nữ tử, nhưng thực ra không phải vậy. Nàng mặc đồ nam chỉ vì nó thuận tiện cho việc di chuyển mà thôi.
Thu Bạch lấy nồi ra, nấu số hoành thánh đã được gói sẵn trong hộp đựng thức ăn.
Hoành thánh ở Hầu phủ được làm rất tinh tế, nguyên liệu đầy đủ, chỉ cần rắc một chút muối là khi ăn đã rất ngon rồi.
Thu Bạch kéo ghế ngồi bên cạnh bếp lò nuốt nước bọt.
Cuối cùng nước cũng sôi, nàng thả hoành thánh vào, trông chúng như những bông hoa màu hồng nhạt nở rộ.
Đúng lúc ấy có người gõ cửa.
Thu Bạch thắc mắc, cảm thấy ngoài Tạ Nghiên Thanh ra, vào lúc này còn ai đến tìm nàng nữa chứ?
Nhưng Tạ Nghiên Thanh chắc chắn sẽ không đến vào lúc này, dù sao họ cũng chỉ vừa mới tạm biệt nhau chưa đến hai canh giờ.
Thu Bạch mở cửa, một làn gió lạnh thổi vào khiến nàng run lên.
Người đứng ngoài cửa là Mai Tranh.
Là người mà Thu Bạch không thể ngờ tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!