Chương 12: (Vô Đề)

56.

"Tấm thân già này của ta còn có thể cố gắng được, ngươi cứ đi làm đi, cứ để ta gánh vác chuyện trong triều."

Vu Hằng Thái hoàn toàn không có thế lực gì cả, ông ta có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào việc biết xử thế khéo léo, linh hoạt. Nhưng ông ta đã già rồi, già quá rồi, ông ta chợt cảm thấy hình như mình vẫn có chút bốc đồng.

Sống đến giờ, ông ta cũng phải làm được điều gì đó to lớn mới phải.

"Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu xử lý chuyện này không tốt, có thể liên lụy đến cả nhà đấy."

Thực ra trong lòng họ đều hiểu rõ, nếu muốn làm việc này thì chính là phải đánh cược bằng cả tính mạng.

"Không phải ngươi nói thực thi pháp luật như múa kiếm sao? Lão phu cũng muốn làm thiếu niên ngông cuồng một phen, nếu ngươi còn do dự như vậy nữa thì lão phu sẽ sợ đấy!"

"Ngài đã nói thế rồi thì Thu Bạch nhất định sẽ không phụ lòng ngài đâu, mong Tự Khanh bảo trọng."

Thu Bạch cất tập hồ sơ vào lòng, khẽ cong môi cười với Vu Hằng Thái rồi chiếu lệ chắp tay hành lễ. Giống như mọi ngày, không khác gì cả.

Thu Bạch...

"Vu Tự Khanh, nếu ta không đi thì chính là phụ lòng bá tánh trong thiên hạ và những vị quan thanh liêm chính trực. Rất nhiều người biết con đường nào là đúng, họ biết hết đấy, nhưng họ lại không đi, tại sao? Bởi vì con đường đó quá khó. Nhưng dù khó đến mấy thì đó vẫn là con đường đúng đắn!"

Nàng đã bước ra ngoài cửa. Vu Hằng Thái đứng dậy, không khỏi bước vài bước muốn đuổi theo, rồi lại không biết vì sao mình phải làm thế, cuối cùng ông ta chỉ đứng ở cửa, nhìn Thu Bạch đi qua hành lang.

Gió xuân dịu dàng, vạt áo tung bay.

Chỉ còn lại một bóng lưng kiên định và khí thế ngút ngàn.

Ông ta chợt thấy hơi cảm khái, lại có chút thương cảm.

Nếu như thời trẻ ông ta cũng được như nàng thì tốt biết mấy.

Dốc hết sức lực làm một người đường đường chính chính.

Sống cũng vậy, chết cũng vậy.

Nhưng chỉ bốn chữ

"đường đường chính chính", biết bao người đã phải dùng cả đời cũng không làm được.

Chỉ vì bọn họ đều không thể buông bỏ.

Thu Bạch ra khỏi Đại Lý Tự, quay người nhìn ba chữ mạ vàng trên biển.

Ba chữ đó với nàng nặng tựa Thái Sơn.

Những chuyện bất bình trong thiên hạ, nếu ở trước ba chữ này mà còn khó giải quyết, thế gian sẽ không còn công lý nữa.

Phụ thân từng nói.

Quốc pháp chính là công lý!

Nàng hỏi phụ thân, thế nào là công lý?

Phụ thân bảo nàng hãy tự mình ngộ ra.

Thế nào là công?

Công bằng, công chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!