Dưới Hàng Thiện đàn, gió lạnh lướt qua môn lâu bao bọc trong tinh kỳ vàng rực, Võ Hậu giữa tiếng binh khí va chạm chợt lui ra phía sau mấy bước, lớn tiếng quát:
"Lớn mật! Ai dám lục soát ta?!"
… Một tiếng kia có thể nói đất bằng dậy sóng, chung quanh hơn mười tên võ sĩ Ám Môn đều nhất thời chựng lại.
"Không… Không dám mạo phạm Hoàng hậu."
Hạ Lan Mẫn Chi nhìn thẳng vào đôi mắt phượng trang điểm tinh xảo uy nghiêm của Võ Hậu, mạnh mẽ bức bách chính mình chớ có yếu thế: "Nhưng nếu Hoàng hậu trong lòng ngay thẳng, thực sự không dấu diếm lợi khí, chỉ cần đem hai bàn tay từ trong tay áo ra ngoài, không phải là có thể tự chứng minh sao?"
Võ Hậu cười lạnh: "Ngươi muốn Bổn cung chứng minh ta liền phải chứng minh sao, ngươi là cái thá gì?"
Hạ Lan Mẫn Chi nghẹn họng, nhìn chằm chằm bàn tay Võ Hậu giấu trong tay áo cung trang, nói không ra lời.
"Ngươi đầu nhập theo Doãn Khai Dương…" Hoàng hậu lạnh lùng nói:
"…Liền triệt để ruồng bỏ Võ gia cùng Hạ Lan gia, từ nay về sau hoàn toàn trở thành con chó của Ám Môn. Như thế tử chiến đến cùng, nếu tương lai lại bị Ám Môn vứt bỏ như giày rách, lúc đó lại nên làm thế nào?"
"…"
"Doãn Khai Dương năm đó không chút do dự đá ngươi quay lại Hạ Lan gia. Mà hiện giờ ngươi lại mặt dày dán tới, thật cho rằng kẻ vứt gia bỏ tộc như vậy, có thể thu được kết cục tốt hay sao?!"
Từng lời từng chữ của Hoàng hậu như đao, không lưu tình chút nào, giống như từng cái tát thật mạnh vả lên mặt Hạ Lan Mẫn Chi, làm hắn ngay cả môi cũng đều phát run.
"Hạ Lan công tử!
"trong đám Ám Môn võ sĩ có người gọi. Thanh âm kia giống như một cái cảnh cáo nhắc nhở nào đó, Mẫn Chi giật mình, đáy mắt chậm rãi hiện ra cừu hận, thời điểm quay nhìn Võ Hậu lại có chút nghiến răng nghiến lợi:"Nương nương không cần nói gia tộc cái gì với ta… Năm đó các ngươi đem ta đẩy đi Ám Môn, đem ta trở thành con tin để làm dịu mối quan hệ vừa ràng buộc vừa lợi dụng với Doãn Khai Dương, có từng nghĩ đến an nguy của ta?
Có từng nghĩ đến một tia huyết nhục thân tình?!"
Võ Hậu ấn đường nhíu lại.
"Khi Ngụy quốc phu nhân vào cung, Nương nương đồng ý không chỉ tuyệt không làm khó dễ, mà còn chiếu cố nhiều hơn, hiện giờ lại như thế nào? Ngày đó mẫu thân của ta khó sinh, Nương nương ôm A Nhân ở trước giường sinh mà phát thệ với nàng, sẽ đem Lục hoàng tử nuôi nấng như thân sinh cốt nhục của chính mình, hiện giờ lại như thế nào?!"
Qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám đem thân thế Lục hoàng tử trắng trợn mà không hề che dấu nói trước mặt Hoàng hậu như vậy. Bàn tay Võ Hậu trong tay áo nháy mắt xiết chặt, từng móng tay biến thành trắng xanh.
Gió lạnh rền rĩ lướt qua bầu trời u ám, xuyên qua môn lâu chồng chất nghi trượng cùng vệ đội, xẹt qua binh đao trường kích san sát quanh mình.
Hạ Lan Mẫn Chi chỉ hướng Võ Hậu, giận dữ hét lên: "…Người đâu, bắt lấy!"
Ám Môn võ sĩ theo tiếng tiến lên, Võ Hậu nháy mắt nắm chặt Định hồn châm trong bàn tay lạnh như băng. Một câu "Đứng lại!
"còn chưa nói ra, đột nhiên tầm mắt dư quang thoáng nhìn thấy cái gì. Nàng ngạc nhiên quay đầu. Dưới bầu trời mênh mang, một thân ảnh mạnh mẽ đột ngột từ dưới đất vọt lên trong tiếng hô"Có thích khách!
"của đám đông cùng tiếng leng keng rút kiếm ra khỏi vỏ. Long Uyên ngân lên, giống như sao băng quét qua bầu trời, đem vô số mũi tên phía sau bay tới nhất thời chặt đứt!"Ba
"một tiếng đập vang, bàn chân người đạp lên thành lâu, không nói một lời, lật cổ tay ném trường kiếm. … Long Uyên trên trời cao xoay tròn thành một vầng sáng hình cung, trước mắt bao người, kề sát mặt Hoàng hậu đảo qua, đem toàn bộ trường kích đang chặn ngang chém thành từng đoạn. Ngay sau đó"xoạt
"thật mạnh một tiếng! Long Uyên cắm phập vào một mặt tường đá gồ ghề của môn lâu, chuôi kiếm phía ngoài vẫn rung động không thôi! Võ Hậu nhìn người tới, trong ngực kịch liệt phập phồng, một lúc lâu mới khó có thể tin mà nhẹ giọng nói:"Siêu… Đan Siêu?
"………. Thời gian khoảng một nén nhang trước đó. Cự long chậm rãi từ phía chân trời cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ thật lớn che kín vảy, cùng đám râu dài trong cuồng phong đang tung bay bốn phương tám hướng. Đan Siêu phát lực dùng Long Uyên cắm trụ dưới đất, ngạc nhiên quan sát hình dáng Thanh Long không ngừng biến ảo trong mây:"Này… là cái gì, khai ấn trong truyền thuyết?
"Tạ Vân cười cười, cũng không giải thích. Chẳng biết tại sao giờ phút này khuôn mặt của y nhìn qua không giống người sống. Nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện dưới làn da trong suốt như tờ giấy của y, mơ hồ hiện ra vệt hắc khí cực kỳ mờ nhạt. Giống như một tử hồn đến từ thế giới khác, đang gào thét sống lại trong cơ thể y. Tạ Vân trầm tĩnh nói:"Ta không thể chống đỡ lâu, nửa canh giờ đã là cực hạn. Hàng Thiện đàn bên kia khẳng định xảy ra biến cố.
Trước hết cần đem khôi lỗi thuật mà Doãn Khai Dương hạ trên người Hoàng đế gỡ bỏ…
"Đỉnh núi cách vài dặm bên kia, Hoàng đế đăng đàn hiến tế, quần thần tung hô vạn tuế. Mây đen đang từ bên kia bay nhanh đến, mang theo ẩn ẩn thanh quang, tầng tầng tụ lại trên đỉnh đầu bọn họ. Đan Siêu hít vào một hơi không khí rét lạnh, không tự chủ được nhớ tới ngày đó đêm khuya Võ Hậu hạ xuống mi tâm Tạ Vân một nụ hôn; nhớ tới một mũi tên xuyên qua sa mạc bay về phía mình trong ký ức, tiếp đó lại nhớ tới cái câu như đinh đóng cột của mình:"Cho dù phát sinh tình huống nào, ta cũng sẽ không giúp ngươi…
"Thất vọng cùng phẫn hận như kim đâm lần thứ hai nảy lên trong lòng Đan Siêu, nhưng mà lại không nhằm vào người trước mắt mấy lần muốn đưa hắn vào chỗ chết, mà là đối với chính bản thân hắn.... Cuối cùng vẫn là chính mình mềm yếu, nhịn không được toàn lực viện thủ. Cho dù toàn lực viện thủ, vẫn không cách nào khiến người trong lòng được như ước nguyện! Đan Siêu hầu kết kịch liệt lên xuống, rút ra Thất tinh Long Uyên, thấp giọng nói:"Cái này đưa ngươi, Thái A đã rạn nứt …"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!