Trấn nhỏ bên cạnh Đại Mạc, ngay cả bầu trời quanh năm suốt tháng cũng đầy bụi đất không ngừng, có một khu chợ rộn ràng nhốn nháo, người người chân ngập trong cát, ồn ào ầm ĩ.
Âm thanh rao hàng, tiếng cò kè mặc cả liên tiếp, trâu ngựa trong vòng vây thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống, tiếng hí vang dội.
Một thiếu niên thân hình xốc vác, thắt lưng dắt loan đao đang lùi lại mấy bước, tránh khỏi mấy tiểu hài tử chạy giỡn xô đẩy nhau, lại bước nhanh đuổi theo hỏi: "Như thế nào hôm nay có nhiều như vậy người a, sư phụ?"
"Một tháng một lần."
Tạ Vân cũng không quay đầu lại nói, "Hôm nay là ngày họp chợ.
"Bước chân y thoáng dừng một chút trước cửa tiệm bán hoa. Nói là cửa tiệm bán hoa, kỳ thật chỉ có mấy cái giỏ tiểu bạch hoa dùng sợi dây kết thành chuỗi, đóa hoa ngoài cùng đã hơi héo, được một bà lão cả đầu tóc trắng xoá trông coi, giữa cảnh chợ đơn sơ chật chội trong sa mạc phá lệ đập vào mắt."Kẻ hậu sinh…" lão phụ nhìn nhìn thiếu niên đang rảo bước phía sau, khàn khàn cổ họng cười nói: "Uy… hảo tuấn tú hậu sinh a, mua đóa hoa tặng cho tức phụ (*) ngươi đi?"
[(*) tức phụ: vợ]
"… A?"
Hài tử trong hoang mạc vật lộn mà lớn lên, trời sinh thể trạng rắn chắc. Năm đó lúc Đan Siêu được nhặt về hắn gầy như que củi, thân cao còn không đến ngực Tạ Vân; lúc này mới qua vài năm, hắn so với sư phụ còn muốn cao hơn một chút.
Tạ Vân không mang mặt nạ, nhưng toàn thân bao gồm cả mặt mũi đều được che kín trong áo choàng vải thô màu xám trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt hình dạng xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt sâu thẳm.
Đan Siêu nhìn sư phụ, cũng không ngờ tới lão phụ lại nhận sai như vậy, lúc này trên mặt nóng lên, lắp bắp nói: "Ta… không phải… cái này…"
Tạ Vân đã thu hồi ánh mắt dừng trên chuỗi hoa, không nói một lời tiến về phía trước.
Đan Siêu cuống quít nói lời xin lỗi với lão phụ, chạy đuổi theo.
Bọn họ ở trên chợ đổi muối, vải, nhu yếu phẩm hằng ngày. Lúc rời trấn nhỏ quay lại sa mạc, thái dương đã nhanh xuống núi.
Trong hoang mạc dưới trời chiều toả ra vầng sáng vàng nhạt. Tiểu viện bằng gạch tọa lạc dưới sườn núi đất, trên nóc nhà mao chiên ở trong gió lắc lư, phát ra tiếng lạch cạch.
Đây là nhà của bọn hắn, là nơi Đan Siêu cảm thấy tối thoải mái tự tại, cũng đầy tình cảm nhất từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Hắn vào nhà trút xuống gánh nặng trên vai, lưu loát mà thu thập bếp chuẩn bị nhóm lửa, đột nhiên nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến tiếng chim đập cánh, ngay sau đó Tạ Vân bước nhanh ra khỏi tiểu viện.
"Sư phụ?"
Không có tiếng trả lời.
Đan Siêu buông bó củi xuống, đi ra khỏi bếp, đứng sau khung cửa. Chỉ thấy trong sân, Tạ Vân đưa lưng về phía hắn, buông tay thả một con tín ưng.
Trong vòng nửa tháng gần đây đã là lần thứ ba.
Từ khi bọn họ ở trong hoang mạc an cư lạc nghiệp liền ngăn cách với nhân thế. Không nói đến tin tức, ngoại trừ đi chợ, mười ngày nửa tháng không thấy ngoại nhân cũng tập mãi thành quen.
Từ hai năm trước bắt đầu dần dần có tín ưng tới cửa. Đan Siêu cũng không nhớ lần đầu tiên là lúc nào, nhưng hắn biết đại đa số thời điểm tín ưng đều mang đến một cái ống đồng nhỏ, bên trong cho dù có tờ giấy, cũng chỉ ngắn ngủi nửa trang, viết không được vài chữ.
Cứ như vậy, tín ưng không sai biệt lắm ba bốn tháng mới đến một lần, hắn đoán là có người ở phương xa liên lạc với Tạ Vân. Nhưng mỗi lần hắn hỏi tới, Tạ Vân trả lời đều là một mảnh trầm mặc.
Tạ Vân không giống mình, hẳn là có người nhà, Đan Siêu nghĩ.
Y hẳn là có cha mẹ, có thân thích, có huynh đệ, có bằng hữu…
Nói không chừng còn có thanh mai trúc mã, còn có hồng nhan tri kỷ.
"Sư phụ?"
Tạ Vân không quay đầu lại.
"Sư phụ?" Đan Siêu đi lên phía trước: "Lại nhận được tin?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!