Võ Hậu đứng bật dậy, dưới tình thế cấp bách kêu cả tên lẫn họ: "Tạ Vân!"
Nàng lại hướng Đan Siêu quát: "Nhanh ngăn y lại!"
Đan Siêu đứng dậy lại chần chờ, không biết mình là nên đi lên kéo Tạ Vân ra, hay đơn giản là bước tới hợp sức đem Đào đại tiên kia bóp chết.
"Đào đại tiên" gương mặt tím lại, trong cổ họng phát ra tiếng xương cốt bị đè ép giòn vang quỷ dị, lại đột nhiên giãy dụa lộ ra ý cười, trên ngũ quan co rút nhìn có chút vặn vẹo đáng sợ: "Tạ Thống lĩnh… Không cần hoảng hốt… giết ta diệt khẩu, bởi vì…"
Võ Hậu bước nhanh tiến lên, rốt cục nói ra thực tình: "Tạ Vân, dừng tay! Người đem hắn tiến cử cho Thánh Thượng chính là Ám Môn Doãn Khai Dương!
"Đây là lần thứ ba Đan Siêu nghe thấy tên Ám Môn chưởng môn, chẳng biết tại sao đáy lòng lại chợt dâng lên một cảm giác hơi hơi khác thường. Bản thân hắn cũng không biết cảm giác kia từ đâu mà đến. Nếu muốn nói, hẳn giống như trực giác lợi hại nào đó của dã thú. Tạ Vân lại bất vi sở động, lạnh lùng nói:"Cho dù Doãn Khai Dương tự mình đến đây, ta cũng dám tru sát hắn đương trường, người này có đáng là gì?" Ngay sau đó trên tay "cắc!" một tiếng!
Tiếng kia rõ ràng là âm thanh xương cổ bị bẻ gẫy, Võ Hậu gương mặt thoáng chốc liền trắng bệch.
Đầu Minh Sùng Nghiễm ngoẹo sang một bên ngã xuống đất, phát ra một tiếng uỵch.
Nhưng mà ngay sau đó, gương mặt hoàn toàn không có sinh khí kia, ngũ quan lại động đậy, đột nhiên nở ra một nụ cười quỷ dị.
Sau đó tay chân co rúm, da thịt xơ cứng, thân thể cấp tốc tấc tấc rút lại; dưới cặp mắt chằm chằm quan sát của ba người Tạ Vân, Đan Siêu cùng Võ Hậu, biến thành một cái khôi lỗi (*) bằng gỗ đào to không quá bàn tay!
[(*) khôi lỗi: con rối]
"Ha ha ha …
"ngoài đại điện truyền đến tiếng cười dài, theo gió đêm phút chốc bay xa. Tạ Vân cau mày, đứng dậy nhìn ra bóng đêm thâm trầm ngoài điện, chỉ nghe thanh âm kia cười nói:"May mắn có cái thế thân… Ta biết là ngày hội ngộ Thanh Long tránh không được phải thụ thương da thịt. Tạ Thống lĩnh, tại hạ không phải là địch nhân của ngươi, hà tất vội vã lạt thủ tồi hoa (*)?
Tái kiến …
"[(*): vụng tay gẫy hoa] Thanh âm kia phiêu lãng mơ hồ, rõ ràng rất xa, trong Thanh lương điện lại cố tình nghe được rõ rành rành. Ngay sau đó gió to thổi tới, tiếng cười đi xa, rốt cuộc nghe không rõ nữa. Lạt thủ tồi…hoa… Trong Thanh lương điện một mảnh yên lặng. Đan Siêu cùng Võ Hậu sắc mặt đều cổ quái, Tạ Vân lông mày cũng không khỏi hơi hơi nhíu lại, một lúc lâu sau mới phất tay áo hừ lạnh một tiếng:"Yêu quái!"
……..
"Ngày hôm qua ngươi bảo ta đi Thanh lương điện làm gì? Cái gì là "Ẩn Thiên thanh"?"
Qua hôm sau, Đan Siêu rốt cục bắt được cơ hội hỏi Tạ Vân.
Đêm hôm khuya khoắt ở trong cung cấm dùng binh khí ẩu đả, loại chuyện này đương nhiên không cách nào che giấu được. Hôm sau Võ Hậu không có sai lời, quả nhiên bẩm báo Thánh Thượng, rồi sau đó truyền Vũ Văn Hổ cùng Đan Siêu lên Bồng Lai điện, muốn để hai người đương đường vấn tội.
Đan Siêu lúc này chính là trước khi vào diện thánh, đứng ở ngoài Bồng Lai điện gặp gỡ Tạ Vân, bắt lấy y nhanh chóng hỏi.
Tạ Vân híp mắt cao thấp đánh giá Đan Siêu một cái.
Ngày hôm qua Đan Siêu tựa hồ thực cấp bách, muốn giữ chặt y một mình nói mấy câu. Nhưng Võ Hậu lúc gần đi, ra lệnh cho Đan Siêu trở về nghỉ ngơi, không cho tiếp tục quấy rầy Tạ Thống lĩnh, bởi vậy thẳng đến lúc này mới có cơ hội thấy mặt y.
Người trẻ tuổi chính là dồi dào tinh lực khí huyết, hơn nửa đêm không ngủ cũng hồn nhiên vô sự, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm mệt mỏi.
"Chỉ là thứ loạn thất bát tao."
Tạ Vân liếc mắt nhìn cọc gỗ cách đó không xa dùng để xử phạt cung nhân, bình bình đạm đạm nói:
"Không có gì, chỉ là thấy Thái tử nguyện ý thân cận ngươi, đặc biệt mà dặn dò ngươi một câu. An nguy thân thể của Thái tử điện hạ ảnh hưởng đến nền tảng quốc gia, đại nội cấm vệ cần phải hộ vệ chu toàn, đừng để cho gian nhân có bất luận cơ hội gì quấy phá…"
Đan Siêu nhìn vẻ mặt của y, biết trong lòng y nghĩ hẳn là từng chữ từng chữ đều hoàn toàn trái ngược.
"… Còn có, Thánh Thượng cùng Hoàng hậu truyền ngươi ngự tiền vấn tội, cần phải trả lời thoả đáng." Tạ Vân khóe mắt thoáng nhìn đến thái giám thông truyền đang dẫn Vũ Văn Hổ đi tới, ngữ khí hơi hơi ngưng trệ, nói:
"Vừa không cần khuyếch đại sự thật, cũng không cần uý kỵ sợ hãi. Quan trọng nhất là, Bắc Nha cấm vệ là do Thái Tông hoàng đế ngự chỉ thành lập, từ xưa đến nay, công huân chồng chất. Hãy nhớ hôm nay không được làm giảm uy danh hiển hách của Bắc Nha ta."
Vũ Văn Hổ: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!