Đám nam hài đều cúi người vâng dạ, thanh âm nhu hòa thanh thoát, so với nữ tử còn mềm mại hơn.
Đan Siêu sửng sốt. Ngay trong lúc hắn còn sửng sốt như vậy, chỉ thấy đám nam hài ríu rít tiến lên vây hắn lại. Có kẻ nắm bả vai, có kẻ bóp chân, có kẻ rót rượu liền đi lên phía trước dâng lên.
Mấy thiếu niên đó vốn còn nhỏ tuổi, tất cả đều đắp son phấn, nhẹ giọng tế khí kiều kiều nhược nhược, so với mấy cô nương vừa rồi còn muốn nữ tính hơn.
Đan Siêu phục hồi lại tinh thần lập tức né tránh, nhưng ngay sau đó một nam hài lớn tuổi nhất có vẻ là kẻ cầm đầu, đưa chén rượu tới trước mắt hắn, cười nói: "Đại ca chính là lần đầu tiên tới?"
Đan Siêu đưa tay ngăn lại chén rượu, nam hài không để bụng, vẫn là bộ dáng dịu dàng kiều mỵ: "Trước lạ sau quen, đại ca ngày sau thường đến, sẽ biết diệu dụng trong đó …
"nói xong hắn chớp chớp mắt mỉm cười, nửa người trên lại ngả về phía trước. Đan Siêu cau mày nói:"Tránh ra!"
Nam hài con ngươi xoay động, buông chén Nhập cốt tô xuống, từ khay thủy tinh trên bàn cầm lấy một quả quýt, bàn tay thon thon như ngọc lột vỏ, chứa đầy tình ý mà đưa tới bên miệng Đan Siêu: "Nếu đại ca không uống rượu, vậy…"
Đan Siêu rốt cục nhịn không được bỗng nhiên đứng dậy: "Ta nói, tránh ra!
"Đám thiếu niên ngây ngẩn cả người. Tiếng đàn sáo chợt ngừng bặt, vài nam hài ngươi xem ta ta xem ngươi, trong ánh mắt đều mang theo vẻ chần chờ. Tạ Vân vẫn đang đỡ thái dương, rốt cục nhàn nhạt mở miệng nói:"…Làm sao vậy?
"Trên người các thiếu niên kia không biết xông mùi hương gì, rõ ràng cùng đám nữ tử vừa rồi không khác nhiều, nhưng ngửi vào lại làm người ta tâm tình bực bội. Những nam hài đó, thân thể ngây ngô mềm mại lại mang theo cảm giác gân cốt cùng nữ tử hoàn toàn bất đồng, hơn nữa lại mặc một thân lụa mỏng, dưới quần áo tiên diễm lộ ra cổ cùng cánh tay trắng tuyết, càng làm cho người có loại cảm giác khó có thể hình dung. Đan Siêu vội vàng dời tầm mắt, nói:"Trên người bọn họ… khí vị rất huân người."
Nam hài rụt rè nói: "Nếu… nếu là đại ca không thích, chúng ta đi thay đổi xiêm y lại đến?"
Đan Siêu lại giống một đầu mãnh thú đột nhiên bị kích thích, lạnh lùng nói: "Không cần đến nữa!"
Trong phòng không khí giằng co, một lúc lâu sau rốt cục Tạ Vân nghe không ra gì ý tứ hàm xúc gì mà cười nhẹ, nói: "Đi ra ngoài đi.
"Đám nam hài lúc này mới có chút ủy khuất mà khom người lui ra phía sau, như lúc đầu tiến vào lại nối đuôi nhau mà ra, nhẹ nhàng khép cánh cửa. Cửa đóng"cạch
"một tiếng, nhã gian lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ. Đan Siêu gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn gỗ hoa lê nhẵn nhụi, trầm mặc không nói, thân thể vững như bàn thạch. Nếu nhìn kỹ, bả vai cùng cánh tay hắn dưới lớp áo đen đều hiện cơ bắp căng cứng – trong vẻ lãnh ngạnh kia lại ẩn ẩn cất giấu nhiệt hỏa nào đó cực nóng, giống như chỉ cần điểm một tàn lửa, liền có thể bùng lên không thể ngăn chặn được."Xứng Tâm lâu huân hương đều là một kiểu," Tạ Vân từ từ nói, "Cô nương cùng tiểu quan không có bất luận cái gì khác nhau."
"…"
"Khuynh thành hoa khôi dựa vào bên cạnh người, ngươi lại có thể thảnh thơi ổn định, ngồi yên không loạn; Chỉ vài nam hài ùa tới, vừa không phải là yêu ma quỷ quái, cũng không phải mãnh thú hung hăng, mà ngươi liền bị đánh cho không còn manh giáp?!
"Đan Siêu không nói được một lời. Tạ Vân nhướng mày đánh giá hắn, chậm rãi châm chọc:"Hòa thượng, hiện tại nhìn cái bộ dạng này của ngươi, thật sự là rất chật vật a…"
Y nói không sai, trong lòng Đan Siêu cũng biết chính mình có bao nhiêu chật vật, trong chật vật lại còn có một tia hoảng hốt khó có thể tin.
… Bởi vì hắn vừa rồi quả thật mơ hồ mà cảm giác được điều gì đó. Một bên khiến bản năng liền ghê tởm buồn nôn, bên kia lại câu nhân khiến người ta không ngừng hồi vị, thậm chí hấp dẫn muốn nếm thử.
Thế nhưng chuyện đó cùng Cẩm Tâm xinh đẹp da thịt trắng mịn lẫn hoa khôi đầu mày cuối mắt chứa đầy tình ý lại chẳng liên quan gì, mà là từ trên người mấy tiểu nam hài trẻ trung xinh đẹp phát ra.
Bàn tay Đan Siêu bên cạnh bàn xiết chặt lại, gân cốt từng sợi nổi lên, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại: "Đừng nói nữa!
"Phía trước vang lên tiếng áo quần loạt xoạt. Tạ Vân đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cúi nửa người, từ trên cao nhìn xuống hắn:"Ngươi có biết phế Thái tử của Tiên hoàng là chết như thế nào không?"
Đan Siêu mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ vô song của Tạ Vân cách mình bất quá nửa thước, khoảng cách này thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài, rậm, đen sẫm trên mắt y.
Lông mày Tạ Vân trời sinh tựa như liễu diệp đao, thon dài, đậm nhạt đúng mực. Ánh mắt sắc bén, cuối mắt lại cong lên, kéo về phía hai bên.
Nếu ở trên gương mặt nữ tử đôi mắt như vậy khi nói cười rộ lên hẳn là sẽ thực quyến rũ; nhưng ở trên mặt y, thoáng nhìn qua liền có loại lãnh khốc mị lực làm người ta câu hồn lạc phách.
Đan Siêu nhìn cặp kia ánh mắt, trong lòng nơi nào đó đột nhiên bị hung hăng va chạm, tản ra đau đớn cùng tê liệt khó nói thành lời.
Nhưng hắn còn không kịp phân biệt cảm giác kia là cái gì, lại nghe Tạ Vân lạnh lùng nói:
"Sau khi Xứng Tâm chết, Lý Thừa Càn cho tạc tượng, xây mộ trong hoa viên, sớm chiều hiến tế khóc lóc oán hận; Sau đó hắn trong lòng chất chứa bất mãn, cùng đám người Triệu Tiết, Đỗ Hà, Hầu Quân binh biến mưu phản. Sau khi bại sự liền bị lưu đày ở Kiềm Châu. Mùa đông năm sau Tiên hoàng phái chưởng môn lúc bấy giờ của Ám Môn là Duẫn Khai Dương bí mật xuất kinh, ngàn dặm tìm đến, một sợi dây thừng xiết cổ hắn chết trên sườn núi."
Tạ Vân dừng lại một khắc, hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta lại biết rõ như vậy không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!