Chương 25: Xứng Tâm lâu (*)

[(*): thỉnh đọc đến cuối chương sẽ hiểu nghĩa của Xứng Tâm lâu]

Lấy góc nhìn của Đan Siêu, loại chuyện xấu này bị người phát hiện, kẻ chủ mưu cũng phải hổ thẹn không nói nên lời, ít nhất thì cũng nên có chút lúng túng.

Nhưng mà khiến hắn ngoài ý muốn chính là Tạ Vân hoàn toàn không có gì bối rối, thái độ còn thập phần gây sự, giống như việc này là chuyện đương nhiên, thậm chí là một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành.

"Thịnh tình của Cẩm Tâm cô nương, tại hạ thật sự không cách nào đón nhận" Đan Siêu sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi đã trấn tĩnh lại, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tạ Vân nói: "Thỉnh Tạ Thống lĩnh đem nàng thu hồi trở về đi."

Tạ Vân một tia biểu tình cũng không có:

"Cẩm Tâm tuy rằng lớn hơn vài tuổi, lại là người đáng tin khó tìm. Ngươi thật sự không thích thì đổi một kẻ khác là được. Đi ra ngoài đi, Cẩm Tâm sẽ thay ngươi an bài."

"Không cần an bài!"

"Đi ra ngoài."

"Không cần an bài!

"Hai người đối diện nhìn nhau, một bầu không khí căng thẳng, chỉ nghe ánh nến cháy lép bép. Đan Siêu tăng thêm ngữ khí, gằn từng chữ:"Ta nói, không cần an bài!"

Tạ Vân nửa người trên hơi hơi ngả về phía sau, cao thấp đánh giá Đan Siêu một khắc, giây lát hỏi: "Bởi vì ngươi là người xuất gia sao?"

Đan Siêu sửng sốt.

Hắn nửa đường xuất gia, kỳ thật cũng không có nhiều tự giác hướng Phật. Mặc dù trong lòng không có thanh quy giới luật ước thúc, cũng chẳng biết tại sao, lại bài xích việc tiếp xúc thân mật với nữ nhân xinh đẹp mê người như vậy – Không phải là hắn cảm thấy Cẩm Tâm không xứng đáng, hắn thực sự không nghĩ đến điều này.

Chỉ là cảm thấy…có điểm kháng cự.

Xem ta như ngựa giống sao? Đến tuổi, quẳng cho con ngựa cái là có thể lai giống?

Đan Siêu lạnh lùng thở ra, không muốn nói thẳng, chỉ đáp: "Đúng."

Tạ Vân hỏi: "Thế thời điểm ngươi uống rượu vì sao lại tự nhiên như vậy?"

Đan Siêu: "…

"Tạ Vân nhướng mày nhìn hắn, lắc lắc ngón trỏ. Người từ nhỏ luyện kiếm, ngón tay đều thập phần thon dài. Hơn nữa, hình dạng bàn tay Tạ Vân tuyệt đẹp, vì thế chỉ một cái động tác đơn giản như vậy, lại có vẻ phá lệ giễu cợt."Ngươi như vậy khiến ta cảm thấy thực khó giải quyết" y chậm rãi nói.

"Nếu ngươi chỉ là không thích Cẩm Tâm, chuyện đó còn dễ nói. Người ta luôn có ý thích khác biệt, hoàn phì yến sấu (*) muôn vẻ; Nhưng ngươi nếu là ai cũng không muốn lại rất kỳ quái. Bọn Mã Hâm lén lút đều có kẻ tương hảo, mà ngươi ở trong phủ ta đã hơn nửa tháng, ngay cả liếc cũng đều không liếc đến bọn nha đầu một cái…"

[(*) hoàn phì yến sấu:

Dương Quý Phi (Dương Ngọc Hoàn) đẹp vì béo, Triệu Phi Yến đẹp vì gầy. Ý chỉ vẻ đẹp mỗi người khác nhau, ý thích mỗi người cũng khác nhau]

"Ngươi như vậy sẽ khiến ta nghĩ, ngươi yêu thích cái gì đặc biệt." Tạ Vân dừng một chút, nói: "Nếu đúng là như vậy, thật sự sẽ khó giải quyết a."

Chẳng biết tại sao trong lòng Đan Siêu đột nhiên căng thẳng, như là bị một cái bàn tay vô hình mãnh liệt bóp nghẹn cổ họng.

Hắn thậm chí không kịp phản ứng Tạ Vân đến tột cùng là muốn nói cái gì. Hoặc là nói, hắn lập tức ý thức được phía sau câu nói kia có bao nhiêu đáng sợ, do đó trực tiếp cự tuyệt mình đi lý giải.

Yết hầu Đan Siêu đưa lên xuống một cái, lát sau mới mở miệng, thanh âm cứng rắn lạnh lẽo chưa bao giờ có: "Không, không phải như vậy… Chỉ là… Đừng bắt ta làm những việc ta không nguyện ý.

"Dưới ánh nến vẻ mặt Tạ Vân đột nhiên thay đổi. Tuy rằng thời điểm đã khác, cảnh tượng cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng một khắc kia, cùng một người, cùng một câu trả lời, cùng một âm điệu không thay đổi so với trong trí nhớ, khiến y đột nhiên sinh ra ảo giác thời gian đảo ngược. … Lúc ấy y nói như thế nào?"… Mặc dù quyền thế giang sơn đều như hoàng thổ, việc này lại liên quan đến sinh tử; chỉ cần ngươi muốn làm, thậm chí không cần tự mình động thủ, ngàn vạn người sẽ nguyện làm đá lát đường cho ngươi đi…"

Mà thiếu niên kia lại thẳng tắp đứng ở trong bão cát đầy trời ngưng mắt nhìn y, mỗi một âm điệu khàn khàn đều cứng rắn lạnh lẽo xâm nhập tận xương cốt, thậm chí thật lâu sau đó, còn thường xuyên vang lên trong giấc mơ đêm khuya của y: "Việc này tuyệt không có đường xoay chuyển… Sư phụ, đừng ép ta làm những việc ta không muốn! …

"Tạ Vân đột nhiên cảm thấy phi thường mỉa mai, thậm chí y muốn cười to lên hai tiếng … Nhưng nhiều năm công phu nhẫn nại đã khiến tiếng cười kia chưa lên tới cổ họng liền vô thanh vô thức mà tan biến. Y nhìn vào ánh mắt sâu thẳm rét lạnh của Đan Siêu, lúc sau đột nhiên mà"ba

"một tiếng, khép lại tập công văn trước mặt. Đan Siêu chỉ thấy y đứng dậy vòng qua án, bước đi ra cửa. Thời điểm lướt qua hắn, ngay cả khóe mắt cũng không liếc qua nửa phần, lập tức mở cửa quát:"Người đâu, chuẩn bị xe!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!