Chương 24: Nhưỡng tố ngỗng (*)

[(*) tên một món ăn]

…Phong Thiện.

Phong Thiện là điển lễ đế vương tế thiên địa. Nhân tế với lục tông; vọng tế với sơn hà, biến tế với đàn thần. Bắt đầu từ thời Tần đến đời Hán Võ. Sau lại vì loạn thế không thể cử thành nghi thức. Bởi vậy trước Thái Tông mấy lần muốn cử hành Phong Thiện mà không được, hiện giờ lại chỉ có đương kim Thánh thượng làm được.

Đồng thời làm được chính là mang theo Hoàng hậu đồng thời Phong Thiện, chiêu cáo thiên địa, lâm triều đồng trị, có thể nói là cổ kim chưa từng có.

Tạ Vân không quay lại yến tiệc ở Thanh Ninh cung, mà trực tiếp dẹp đường hồi phủ. Đan Siêu cùng y toàn thân ướt đẫm, đều ngồi trên mã xa có đốt lò sưởi, một đường im lặng không nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn trên đường cái truyền đến tiếng lộc cộc.

Khi đi qua trước cửa Từ Ân tự, Đan Siêu đột nhiên vươn tay nhấc màn xe. Đại môn cao lớn trong đêm vẫn nguy nga trầm mặc, sau cửa là bậc thang một mạch hướng lên trên, biến mất trong bóng tối sâu không lường được.

"Muốn trở về gõ mõ cứ việc nói thẳng!" Tạ Vân đột nhiên lười biếng nói.

Đan Siêu lại ngưng mắt nhìn cửa chùa theo xe ngựa dần dần đi xa, phút chốc phiếm xuất một tia cười mang chút trào phúng: "Không, ta chỉ là nghĩ… Ngày đó sư phụ đêm khuya hồi phủ, con đường đi ngang Từ Ân tự, vì sao lại đột nhiên nhấc lên màn xe, hướng ra ngoài liếc mắt một cái như vậy?"

Tạ Vân rốt cục hơi mở ra đôi mắt vừa rồi vẫn luôn nhắm lại. Trong xe lò sưởi ấm áp, mi mắt ướt sũng của y sớm đã khô ráo, nhấc lên thành một độ cong biếng nhác không chút để ý. Y không đáp mà hỏi ngược lại: "… Ngươi hiện tại muốn trở về Từ Ân tự sao?"

Trở về?

Đan Siêu kỳ thật cũng không cảm thấy kiếp sống hai năm thanh tu quả dục trong chùa có gì không tốt. Nam nhân chỉ cần tâm trầm, ở nơi nào cũng được, sớm chuông chiều mõ, cơm dưa canh rau cũng không có gì không chịu được.

Nhưng… Đan Siêu ngưng thần một khắc, vẫn là lắc đầu, nói: "Tạm thời không."

Tạ Vân trêu chọc nói: "Cho nên nguyên nhân ngươi vừa rồi vén rèm nhìn ra bên ngoài cũng giống ta ngày đó… Nhàn đến cực chán, nhìn chơi mà thôi."

Ấn đường Đan Siêu vừa nhíu lại, Tạ Vân đã tiếp tục nhắm mắt.

Xe ngựa về đến Tạ phủ. Gia nô sớm đã thắp đèn ở trung đình đợi, cầm đầu rõ ràng chính là quản sự thị nữ mặc một thân lụa đỏ kia. Tạ Vân bọc hồ cừu từ xe ngựa xuống, nàng lập tức bước nhanh tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay dâng lên một cái khay mạ vàng lớn: "Thống lĩnh, mới vừa rồi Thanh Ninh cung Hoàng hậu sai người ban thưởng, nô tỳ chưa dám đụng vào, thỉnh Thống lĩnh xem xét!"

Đan Siêu đi phía sau Tạ Vân, phút chốc dừng cước bộ.

Trên khay mạ vàng kia rõ ràng là hai kiện cấm vệ cẩm bào mới tinh. Một bộ màu trắng lót đỏ thẫm thêu hoa văn phi ngư, còn có đai lưng giày da, không cần nhiều lời chính là triều phục của cấm quân Thống lĩnh. Trên y bào còn đặt một hộp minh châu sáng lạn; Bộ còn lại cũng là cẩm bào, nhưng không có nhiều hoa văn tinh xảo như vậy, màu sắc cũng là trái ngược.

Tạ Vân đem kiện bên phải kia giũ ra, ướm lên người Đan Siêu, vai rộng chân dài vừa vặn.

"… Đưa ngươi."

Tạ Vân tùy tay đem cẩm bào ném vào ngực Đan Siêu, xoay người liền đi.

Cấm quân Thống lĩnh dạ tuần rơi xuống nước, nguyên chỉ là một chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi. Hơn nữa giữa tình huống ngày hôm sau Thánh thượng chiêu cáo thiên hạ đông tuần Thái sơn, càng là tiểu tiết trong tiểu tiết.

Nhưng ngay cả một sự kiện nhỏ như vậy, ở trong cung thậm chí trong triều dã không khơi dậy chút gợn sóng, thì trên phố càng là đồn đãi đủ điều, cái gì cũng có – Võ Hậu âm ngoan tàn bạo, Tạ Thống lĩnh trợ Trụ vi ngược, phế hậu Tiêu phi bị oan chết trong cung kéo vào trong nước làm kẻ chết thay; thanh quan bị oan chết ở trong ngục nửa đêm tác hồn, kéo người vào diêm vương phủ…

"Đổi thang mà không đổi thuốc!" Tạ Vân đem thư quyển trong tay lật qua một trang: "Khi Võ thị phong hậu cũng như thế, khi lập Thái tử cũng như thế, Phong thiện Thái sơn lại cũng như thế. Trên đời oán hận đều có lý do. Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, không cần để ý."

Tạ Vân từ đêm hôm đó rơi xuống nước liền không tiến cung. Nhưng kẻ tới cửa thăm bệnh lại từng đợt tiếp từng đợt. Gần nửa số quan viên trong thành Trường An đều báo danh – cho dù không có tới, cũng gởi lễ vật đến.

Còn một nửa người không tới cũng không gởi lễ, bọn họ tung đi lời đồn đãi cũng đến tai Tạ Vân bị y xem như gió thoảng, nhẹ nhàng dùng bút khuyên một vòng tròn trên danh tự.

Đan Siêu đứng ở bên cạnh y, chỉ thấy trên danh sách quan viên thành Trường An một cái lại một cái bị ngòi bút khuyên tròn. Tạ Vân chỉ vào mấy cái tên phía trước thản nhiên nói: "Đông đài xá nhân Trương Văn Quán, từng phụng chiếu khảo đính tứ bộ đàn thư, Thánh thượng có ý để cho hắn làm Tả ngự sử; Tây đài thị lang Mang Chí Đức, cháu trai của Mang Tể tướng, đương nhiệm kiểm giáo Thái tử Tả trung hộ, tương lai nhất định cũng có thể vào Bái tướng…"

Đan Siêu nghi hoặc nói: "Vì sao ngươi đem bọn họ khoanh lại?"

Tạ Vân nghiêm nghị nói: "Đã từng hắc qua ta." (*)

[(*) hắc: vạch chuyện xấu/nói xấu một người nào đó]

Đan Siêu: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!