Chương 2: Tuyết liên hoa

Đêm khuya mọi âm thanh đều đã tắt, trên con đường mờ tối chỉ còn không khí giằng co, giương cung bạt kiếm.

Đan Siêu tăng y phật châu, sau lưng mang Long Uyên, nhìn thẳng chiếc xe ngựa hoa lệ trước mặt, trầm giọng nói:

"Trong mắt người xuất gia tất cả thế gian đều ngang hàng, tiểu tăng không biết các hạ mấy phẩm, nhưng ta thấy các hạ thật sự quen thuộc, vì thế mới khẩn cầu các hạ xuống xe gặp mặt. Nếu vì thế mà phạm tội, nói vậy tiểu tăng cũng cam nguyện nhận tội không oán …"

Lời này nói ra không kiêu ngạo không siểm nịnh mà lại thực tha thiết – nhưng cũng bởi vì tha thiết, nếu ngẫm kĩ từng lời, lại có chút giống như lời một nam nhân đang khẩn cầu được thấy mặt nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy thật hoang đường.

Bên trong xe ngựa, Tạ Vân dường như cũng thấy có chút thú vị, cười hỏi một câu: "Gặp mặt tức hữu duyên?"

Đan Siêu nói: "Phải."

"Lương duyên hay nghiệt duyên?"

"…"

Đan Siêu không nghĩ tới y sẽ hỏi như vậy, mà lại còn hỏi nhanh như thế, nhất thời ngây ngẩn cả người.

"Nếu là lương duyên đã đành. Nhưng nếu là nghiệt duyên, liên lụy đến người xuất gia nhận tội cũng không tốt lắm." Tạ Vân dừng một chút, cao giọng nói:

"Ta thấy không bằng như thế này – nửa đêm rồi không cần gây chuyện. Nếu thật sự có duyên, ngày sau ắt sẽ tái kiến. Mã Hâm, đánh xe!"

Mã Hâm đang chờ nãy giờ, sớm đã không muốn dây dưa thêm. Nghe thấy thế lập tức lên tiếng đáp lời, chuẩn bị lệnh cho xa phu vung roi đánh ngựa.

Nhưng mà ngay lúc xe ngựa chuẩn bị xuất phát, Đan Siêu trong tình thế cấp bách tiến lên trước một bước, trầm giọng nói: "Các hạ từ từ…"

Long Uyên kiếm đeo trên lưng hắn vốn vẫn luôn ngầm chấn động, đến lúc hắn vừa cất bước, cơ lưng căng thẳng, thân kiếm bên trong vỏ kiếm bằng da cá nhám màu trắng chịu lực tác động, chợt vọt ra ngoài!

Leng keng!

… Tiếng vang của Long Uyên kiếm ngân lên thật lâu không dứt, hàn quang chiếu lên sắc mặt kịch biến của những người xung quanh.

Người xuất gia nửa đêm đón xe đã đành, lại còn dám rút kiếm trước mặt thủ lĩnh cấm vệ quân Tạ Vân, đây là muốn chết hay sao?

Mã Hâm cùng đám đại nội thị vệ đang đứng chờ nghĩ cũng không cần nghĩ, nháy mắt đã xông lên rút đao khỏi vỏ: "To gan!" "Đứng lại!" "Kẻ nào muốn động thủ?"

Đan Siêu quát: "Từ từ!

"liền với một tay ra sau để đè lại chuôi kiếm. Hắn có ý định đẩy Long Uyên trở vào trong vỏ; Nhưng bọn thị vệ nguyên bản đang căng thẳng tột độ vừa thấy hắn vươn tay, đâu còn kịp suy nghĩ xem hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Trong giây phút điện quang hỏa thạch Mã Hâm liền xuất một đao, tuyết quang phản chiếu tựa hồ một tia chớp cực mạnh, cả người như đại bàng từ không trung bổ xuống:"Ngươi muốn chết a…

"Đinh đang! Tiếng kim loại va chạm ngân vang khiến lỗ tai mọi người đều rung lên! Mã Hâm cứng đờ, trường đao thiếu chút nữa tuột ra khỏi tay:"Thống … lĩnh?"

Kiếm ý gào thét tan đi, không khí lặng dần trên con phố dài, chỉ thấy ở giữa Đan Siêu và Mã Hâm có thêm một thân ảnh quỷ không hay thần không biết – Tạ Vân.

Ống tay áo, vạt áo chậm rãi buông xuống.

Tạ Vân chắn trước người Mã Hâm, mặt không đổi sắc nhìn thẳng Đan Siêu, một tay nâng lên, dùng bao tay chặn đứng kiếm phong của Long Uyên kiếm.

Mà kiếm phong kia dũng mãnh sắc bén, sau khi bị nội lực cực lớn của Tạ Vân bài trừ, vẫn có thể cứng rắn chém nứt bao tay bằng huyền thiết, tiếng sắt vỡ rơi xuống nền đất đinh đang!

Đồng tử Mã Hâm chợt co rút, mấy người xung quanh hàn ý trong lòng đồng loạt dâng lên: lưỡi kiếm sắc bén như thần binh lợi khí, chiêu thức ra tay mạnh mẽ bá đạo như thế, nếu Tạ Vân trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông không kịp ra tay chắn đỡ, lúc này kết quả nhẹ nhất của Mã Hâm cũng là kiếm rơi máu chảy – máu chảy thì không sao, nhưng đại nội cấm vệ mà bị một người xuất gia bên đường chém đến rơi kiếm, chuyện này sỉ nhục đến mức nào?

Nếu truyền ra ngoài mọi người ắt không còn mặt mũi!

Mã Hâm lui ra sau nửa bước, khàn khàn nói: "Thống lĩnh…

"Tạ Vân nghe cũng như không, thậm chí không thèm quay đầu lại. Y không nhìn bất luận kẻ nào, ánh mắt không gợn sóng phía sau tấm mặt nạ bạc trắng chỉ lẳng lặng khóa trên gương mặt đang gắng sức của nam nhân xuất gia trẻ tuổi trước mặt. Đáy mắt Đan Siêu kinh nghi bất định, chần chờ một lúc lâu mới thu kiếm vào vỏ:"…Tiểu tăng không phải cố ý, thỉnh các hạ …"

Tạ Vân vẫn chưa trả lời, cánh tay đang chắn kiếm lập tức duỗi về phía trước, đặt lên vai Đan Siêu. Thân hình người dưới lớp tăng bào màu đen càng thêm khỏe khoắn so với bề ngoài, nhưng bàn tay của Tạ Vân dường như có một cỗ nội lực mãnh liệt cực kì bá đạo, lãnh khốc, kiên quyết, chân thực ngay trước mắt bao người, đem Đan Siêu ép đến khuỵu gối từng chút một, cho đến đến khi hắn bị cưỡng bách quỳ xuống đất!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!