Chương 13: Tao kinh biến (Đột nhiên gặp biến cố)

Đoán kiếm trang.

Sét đánh khiến toàn bộ hậu đường hủy hoại hầu như không còn. Lửa cháy đã bị mưa to dập tắt, trong không khí chỉ còn lại mùi cay nồng tràn ngập mũi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm đứng ở dưới hành lang, tiếng khóc nháo của đám hạ nhân trong biệt trang từ bốn phương tám hướng vang lên.

"Hậu đường toàn bộ liền sụp, hạ nhân trong biệt trang rất nhiều người đều không rõ sinh tử, toàn gia đều ở bên trong …"

Quản gia biệt trang run run rẩy rẩy đứng ở trước mặt Trần Hải Bình, oà lên một tiếng liền gào khóc: "Lão thái thái nàng…nàng ngay ở hậu đường nghỉ tạm, vốn tính toán sau khi mưa tạnh sẽ thỉnh đại phu đến chẩn trị, không nghĩ tới… không nghĩ tới…

"Trần Hải Bình như người mộng du đi đến trước phế tích. Căn phòng cháy đen, toàn bộ đã sập xuống. Đất gạch đá, gia cụ, mặt kháng đều bị sét đánh tan thành từng mảnh, khắp nơi đều là mảnh gạch ngói lớn nhỏ vung vãi. Mấy cái này khẳng định phi thường mãnh liệt, ngay cả huyết tinh cũng đều bị thiêu cháy đến bốc hơi, chỉ còn lại thi thể cháy đen bị chôn thật sâu dưới lớp phế tích. … Không nghĩ tới chỉ trong một ngày, Phó gia già trẻ thế nhưng chết sạch sẽ, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng đều không lưu được!"Nào có việc trùng hợp như thế, không phải là báo ứng đi…" Phía sau có người khe khẽ nói nhỏ.

"Cái thi thể anh nhi kia, nghe nói là của Thiếu phu nhân nhà bọn họ khó sanh…"

"Thiên lôi đánh chết, oan hồn lấy mạng. Đoán kiếm trang xưa nay thiếu đạo đức hẳn là sự thật…"

"Câm mồm!" Chu Dự quay đầu lại giận mắng: "Mấy cái việc thần thần quỷ quỷ nói lung tung, môn phái nào không quy củ như vậy!"

Vài tên đệ tử trẻ tuổi vâng vâng dạ dạ không dám nói tiếp nữa, lại vẫn không cam lòng mà truyền cho nhau ánh mắt, chưa nói ra ý tứ chỉ nhìn là hiểu ngay.

Sau khi tia sét đánh xuống phía biệt trang sau núi, Cảnh Linh lập tức ra lệnh cho thủ hạ Thần quỷ môn đi xuống vách đá dựng đứng tìm tung tích Phó Văn Kiệt, cũng đem mọi người tiếng là hộ tống thực ra là ép buộc lùa trở về.

Trần Hải Bình tuy muốn đi tìm biểu ca của hắn, nhưng lại sợ lão phu nhân trong biệt trang xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bất đắc dĩ chỉ đành vội vàng hồi trang, lại không nghĩ rằng người mới vừa vào cửa đã gặp tin dữ kinh người như vậy.

Hắn thở hổn hển đứng trước phế tích, đột nhiên bị một người từ bên cạnh không cho cự tuyệt mà đẩy sang một bên: "Tránh ra."

"… Long cô nương?"

Chỉ thấy Tạ Vân sải bước lên đống gạch đá, cúi người tìm kiếm, đột nhiên cầm lấy mấy khối gạch tường: "Đây là gạch trên nền nhà của ngươi?"

"Cái gì?"

Tạ Vân cau mày nói: "Hỏi ngươi thì ngươi nói đi, đây là gạch trên nền nhà ngươi?"

Trên viên gạch vỡ kia còn còn sót lại một nửa hình hoa sen, Trần Hải Bình kinh nghi nói: "Đúng thế, là lát trên nền trong nội đường của biệt bên trang, cái này…"

Cảnh Linh đột nhiên từ phía sau tiến nhanh lên, một phen đè xuống tay Tạ Vân, thản nhiên nói: "Long cô nương."

Bọn họ đứng đối diện rất gần, trời đã dứt mưa, chỉ còn lất phất rơi xuống bên người. Mi mắt Tạ Vân đọng những giọt bụi nước rất nhỏ hơi hơi nheo lại, đuôi mắt hình thành một đường cong lợi hại.

"Thần quỷ môn phong cách làm việc như thế nào ngươi cũng đã biết," Cảnh Linh trên cao mà nhìn chăm chú vào y, nói: "Không cần nhiều chuyện."

"…"

Cảnh Linh vươn tay, tựa hồ muốn đem tóc mai của Tạ Vân bị thấm ướt vén ra sau tai, nhưng ngay sau đó Tạ Vân đưa tay bang một cái chặn lại hắn.

"… Biết đây là cái gì chăng?"

Thấy ánh mắt đối phương dừng ở trên cánh tay hắn, Cảnh Linh chỉ vết sẹo cũ màu đỏ sậm nơi khuỷ tay hỏi.

"…"

"…Là của ngươi."

Tạ Vân đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, Cảnh Linh tới gần y, trong ngữ điệu không thiếu ác ý:

"Nhìn đi, bình thường ngươi thích giả thành người tốt như vậy, chính mình làm qua chuyện gì lại quay đầu liền quên. Ta phải ở trên người của ngươi tạo ra bao nhiêu nhát mới trả được món nợ cũ này?"

Đồng tử Tạ Vân hơi co lại, Cảnh Linh lại không nói gì nữa, chỉ mỉm cười xoay người đi xuống đống phế tích, hướng đám sát thủ Thần quỷ môn đang bao vây quanh mọi người vẫy vẫy tay: "Người đâu, đem các vị ở đây thỉnh đi ra tiền thính, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!