"Thả lão gia của tao ra.", bà ta nhắc lại, "Nếu không, tao sẽ giết nó."
"Chị cả? Chị biết mình đang làm gì không? Hai người họ chỉ đang cố giúp mình thôi.", một trong ba hồn ma còn lại la lên.
Mọi chuyện tiếp theo đó xảy ra nhanh trong tích tắc. Tích tắc thứ nhất, Trúc Chi chỉ kịp thấy một bóng người lướt về phía cô, đánh bay người đàn bà. Tích tắc thứ hai, cô đã nằm gọn trong vòng tay gã đó. Cô chớp chớp mắt nhìn gã, hơi bối rối. Huyết Yêu giữ chặt cô trong lòng, mắt vẫn hướng về phía người chồng.
"Chỉ bằng ngươi cũng đòi dọa ta?", Huyết Yêu lạnh lùng.
"Được rồi. Mọi người làm ơn nghe tôi nói một chút.", Trúc Chi lấy hết can đảm nói, cô tiến về phía người chồng hằn hộc, "Thật ra, ông là một kẻ cô độc."
Gã chồng trừng mắt với Trúc Chi, miệng lầm bầm cái gì đó chẳng ai nghe rõ. Trúc Chi phớt lờ ông ta. Cô nhìn thẳng vào gã, giận dữ.
"Không có con nối dõi, ông sợ cả đời mình hiu quạnh. Ngay cả khi ông trở thành ma, ông cũng sợ mình cô đơn. Nên mới giữ họ lại bên cạnh. Đúng chứ? Ông cũng chỉ một kẻ đáng thương mà thôi."
"MÀY.", Lão già, lấy hết sức bình sinh, hét lên. Ông ta tính cho Trúc Chi một trận. Nhưng cố gắng của ông ta chỉ làm ông ta thêm đau đớn.
"Ông cho rằng giữ họ lại sẽ khiến ông bớt cô độc sao? Ông nhìn họ xem, ngoài nỗi sợ hãi và lòng căm hận ra thì họ có cái cảm tình nào khác không? Lúc sống không được ông yêu thương. Chết đi vẫn bị ông hành hạ. Ông chỉ xem họ như bao cát để trút giận thôi. Một con ma như ông còn muốn lưu lại nhân gian này làm gì? Nhanh chóng đầu thai chuyển kiếp không phải tốt hơn sao?"
"MÀY BIẾT CÁI GÌ MÀ NÓI?", người vợ cả lên tiếng, "TAO TỰ NGUYỆN. LÀ MA CŨNG MUỐN Ở BÊN LÃO GIA."
"Vậy những người khác thì sao? Họ chỉ muốn siêu thoát. Nếu không làm sao nhờ đến sự giúp đỡ của một con nhóc tì như tôi? Tôi không nhớ mình đã hứa những gì. Nhưng bây giờ tôi sẽ hứa lại. Tôi nhất định giúp họ giải thoát khỏi kiếp nạn này. Dù là ma cũng là một con ma tự do tự tại. Dù có chết tôi cũng sẽ giữ lời."
Huyết Yêu liếc nhìn cô gái trước mặt. Một người nhỏ bé như vậy, lại ẩn giấu một nội lực phi thường như vậy. Không hề sợ hãi hay nao núng điều gì. Một người như vậy thật xứng đáng được hắn cứu sống.
"Xin ông hãy làm điều tốt cuối cùng cho họ đi.", Trúc Chi dịu giọng.
Linh hồn người đàn ông co rúm lại, nhìn về phía những người vợ của mình. Quả nhiên, ngoài sợ hãi và căm hận ra, ông chẳng nhìn thấy tia cảm tình nào. Ông đã sai sao? Họ đã là vợ của ông. Sống cũng vậy, chết đương nhiên cũng như vậy. Trước giờ, nào có ai dám đứng ra chỉ trích việc của ông làm? Nào có ai dám nói ông ta là "kẻ đáng thương". Ông ta không đáng thương. Ông ta giàu có. Tiền tài và danh vọng đều có hết.
Duy chỉ có tuổi già và sức yếu là đeo bám ông cả đời.
Ông từng mời một gã pháp sư. Ông muốn hắn giúp ông trở nên bất tử. Nhưng hắn không làm được. Trên đời này không có sự bất tử. Ông bất lực đối diện với bệnh tật. Ngày qua ngày, ông trở nên cáu gắt. Ông giải tỏa nỗi bực tức bằng việc trút hết vào đám thê thiếp. Họ cũng phải chịu nỗi đau như ông đã chịu. Họ không thể cứ mãi sống trẻ trung được. Như vậy thật không công bằng.
Thế nên, ông mời ông thầy pháp một lần nữa và ra lệnh cho hắn lập một lời nguyền: Khiến linh hồn của họ sau khi chết sẽ vĩnh viễn ở lại với ông. Giải nguyền duy nhất chính là dùng một thanh đoản kiếm có tẩm máu con chó đen (phải là loài chó xuất hiện ở nghĩ địa) đâm vào trái tim của ông. Bất cứ ai tìm cách cứu họ đều sẽ chết.
Ông đã nghĩ họ đáng bị như vậy. Vậy mà con bé này xuất hiện, quăng thẳng vào mặt ông những lời khiến ông vô cùng bẻ mặt.
"Đáng tiếc, trái tim của ta đã thối rửa. Các người đừng hòng thoát khỏi tay lão già này."
"Vẫn còn một cách.", Huyết Yêu đi nhẹ như lướt trên mật đất, hắn dừng lại bên cạnh Trúc Chi, "Chỉ cần lấy máu của ngươi đổ đầy lên những hình nộm này. Sau đó, chính tay ngươi dùng ngọn lửa hắc ám này đốt chúng đi là được."
"Cái này? Gã pháp sư không hề nói cho ta biết."
"Hắn làm sao biết được cách này? Hắn cũng chỉ là kẻ phàm nhân tục tử. Chỉ cần ngươi chịu đốt chúng. Chuyện ở âm phủ, ta sẽ mở lời một chút. Những hồn ma này sẽ được siêu thoát."
"Khoan đã. Nếu nói lấy máu của ông ta. Không phải là chuyện bất khả thi sao? Ông ta còn xương không mà máu ở đâu ra?", Trúc Chi bất lực nhìn Huyết Yêu.
"Huyết mạch của ông ta vẫn còn.", Huyết Yêu nhếch mép tươi cười nhìn lão.
Nghe được tới đó, lão họ Lê sững sờ kèm run rẩy. Hắn lắc đầu ngoài ngoại. Hắn chỉ có bốn người vợ. Họ đâu thể nào mang thai mà hắn không biết.
"Ngươi lừa ta.", gã thì thào, "Cả cuộc đời này của ta chỉ lấy bốn người đàn bà. Không một ai mang thai. Không một ai. Làm sao huyết mạch của ta vẫn còn?"
"Phải không? Ngươi hỏi họ lại xem. Nào, chỉ các ngươi mới cứu lấy mình. Nói thật ra đi chứ."
"Đúng vậy. Chỉ cần nói cho tôi biết con cháu của tôi vẫn còn. Tôi sẽ tiễn các bà một đoạn."
"Là em.", hồn ma người đàn bà từng gặp gỡ với Trúc Chi trước đó lên tiếng, bà lao ra khỏi vòng tròn, chạy tới ôm đầu gối người chồng của mình.
"Mình còn nhớ có đoạn thời gian em bỏ về nhà mẹ đẻ không? Cái lúc mình cưới thêm cô ba ấy. Em đã giận dỗi bỏ đi. Em không hề biết trong bụng của mình đã có đứa nhỏ. Em âm thầm sinh đứa nhỏ. Nhưng nó là con gái. Nếu là con trai thì đã tốt rồi. Em không cố ý giấu mình. Em sợ mình sẽ giết đứa nhỏ vì nó không phải là con trai. Nên thay vì em mang đứa nhỏ về, em lại để cho bên ngoại nuôi dưỡng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!