"Anh tới rồi?", Trúc Chi reo mừng, nhảy xuống giường, chạy nhanh về phía Huyết Yêu, "Tôi đang đợi anh đây. Làm sao anh biết tôi đang tìm anh mà xuất hiện vậy? Anh tài thật đó."
"Ta có nghe nhầm không? Rõ ràng ta nghe cô đòi "xử" ta mà?"
"Anh nghe nhầm rồi. Đích thị là nghe nhầm. Tôi làm gì dám xử anh.", cô cười hà hà lấy lòng, "Tôi có chuyện cần anh giúp đỡ."
"Ta tới tìm cô để lập giao kèo. Chúng ta thỏa thuận một chút. Sao đó mới đề cập đến chuyện của cô."
"Nhưng tôi gấp lắm. Phải làm cho xong hôm nay."
Huyết Yêu không phản ứng. Hắn chỉ đứng đó nhìn cô, cho đến khi một cơn gió lùa vào trong phòng làm tóc hắn bay bay, mới thôi.
"Thôi được.", Trúc Chi nhượng bộ, "Anh cứ nói đi. Tôi sẽ đồng ý hết. Chỉ cần anh chịu giúp tôi."
"Lời hứa với thần không có cách nào phá bỏ đâu. Cô phải cẩn trọng suy nghĩ đấy."
"Dù sao tôi cũng nợ anh ân tình. Tôi sẽ lập giao kèo với anh cũng chẳng mất mát gì."
"Cô đã hỏi ta, vì sao chọn cô. Ta sẽ giải đáp cho cô biết. Ta là thần giữ của. Một trong món đồ của ta bị mất. Ta cần phải tìm ra nó. Nếu không tìm ra, nhân loại có thể gặp nguy hiểm."
"Không phải anh thần thông quảng đại sao?"
"Đáng tiếc một món đồ rời khỏi nơi cất giữ ta sẽ không thấy nó bằng mắt thần nữa. Nó có thể bị phóng thích, ngụy trang bằng vật khác. Ta chắc chắn. Nhưng người có đôi mắt âm dương như cô lại có thể thấy. Ta cần cô. Ta cũng muốn tự mình tìm lấy, nhưng thế giới loài người, họ không thấy ta chỉ có cô thấy được ta, ta không cách nào trà trộn được."
"Nó là cái gì?"
"Thanh kiếm của Quỷ. Một thứ có sức mạnh vô cùng nguy hiểm cho kẻ sở hữu nó. Nếu rơi vào tay Quỷ vương. Nhân loại có thể gặp nguy hiểm. Hắn có sở thích đem con người ra làm trò tiêu khiển. Bằng cách nào đó, ta đã bị qua mặt. Có kẻ đã trộm mất nó ngay trước mũi của ta.", nói đến đây, đôi mắt của hắn đanh lại, tay hắn nắm thành một nắm lớn, "Ta mà tìm ra kẻ đó.
Hắn sẽ phải trả giá."
Trúc Chi nghe vậy hơi hoảng hốt. Nhìn hắn ta độc ác như vậy, ai có gan đắc tội hắn được. Có vẻ, cô nên làm đồng minh của hắn thì hơn. Cô không dám nghĩ đến ngày mình đắc tội với hắn thì sẽ như thế nào.
"Nói như vậy. Nó có thể là bất cứ thứ gì ở bất cứ nơi nào. Làm sao tôi có thể tìm nó dễ dàng? Tôi còn phải đi học nữa chớ?", Trúc Chi khoanh tay nghi vấn.
"Ta không thể nhìn thấy. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được quỷ khí của nó. Đây là chuyện tiếp theo ta nhờ cô."
"Anh cứ nói."
"Cô phải học đúng trường mới được. Chuyện này cô phải nói với anh hai của cô trước khi hắn kịp cho cô học trường nào khác."
"Tôi hiểu rồi. Vậy giống như tôi có sứ mệnh bảo vệ hòa bình cho thế giới nhỉ?"
"Truy tìm bảo vật sẽ đúng hơn ở trường hợp của cô."
"Anh vừa nói nếu thanh kiếm đó lọt vào tay kẻ gian thì trở thành đại họa còn gì?"
Huyết Yêu mỉm cười, nhưng hắn khôi phục bộ mặt lạnh lùng rất nhanh, Trúc Chi có cảm tưởng như chưa nhìn thấy hắn vừa cười vậy.
"Vậy đến lượt tôi."
"Đang nghe đây.", hắn đáp gọn.
"Ở đây có một ngôi mộ màu trắng."
"Cả nước chỉ có một ngôi mộ màu trắng. May cho cô. Ta biết hắn."
"Có một lời đồn xung quanh hắn, không biết có thật không. Tôi nghe nói, hắn lập lời nguyền trói buộc linh hồn của người khác hả?"
Huyết Yêu gật đầu. Hắn tiến tới phía cửa sổ, trầm ngâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!