Trúc Chi nhào tới chổ họ (bằng một sức mạnh phi thường), cô gạt tay người đàn bà ra khỏi cơ thể Huyết Yêu, mặt cô nhăn lại vì tức giận, tay đang cầm thanh kiếm Kim Quy giơ lên chém rách tay Tố Nga, thuận đà đỡ cả người Huyết Yêu vào lòng.
Cánh tay Tố Nga bị rách một đường dài, bà ta rống lên giận dữ, nhưng bà ta không có cơ hội làm hại Trúc Chi bởi vì Nhất Uy nhanh tay chộp lấy thanh kiếm từ tay Trúc Chi và chỉa về phía bà ta. Nhất Uy lạnh lùng:
"Người muốn cứu bà đã bị bà đâm một nhát, còn ta không có ý định tha cho bà đâu."
Tố Nga nhìn chằm chằm vào mặt Nhất Uy, bà ta cố dùng phép để biến mất nhưng không thành, bà ta ngơ ngác không hiểu vì sao bà ta thi triển pháp thuật không được. Bà ta liền đưa mắt nhìn Huyết Yêu, bà ta đoán do hắn đã cô lập bà trong căn nhà này, hắn muốn bắt cho bằng được bà nên không muốn bà rời khỏi, thật xảo trá, sao bao nhiêu năm gặp lại nhau hắn vẫn đối xử lạnh nhạt với bà như vậy.
Trúc Chi nhìn thấy máu của Huyết Yêu đang chảy dính cả tay của cô, cô cắn môi, cô muốn ngăn nổi sợ hãi đang trùm lấy tâm hồn của cô. Không phải Huyết Yêu là thần hay sao, sao vết thương của hắn lại không lành lại ngay. Trúc Chi xé một miếng áo chấm chấm vào vết thương của hắn, nhưng không mấy tác dụng, nước mắt tuôn rơi dù cô không bật ra một tiếng nấc nào. Huyết Yêu muốn đưa tay lao đi giọt nước mắt của cô, nhưng hắn không có chút sức lực nào.
Huyết Yêu đành nhẹ giọng nói:
"Ta.. không sao."
Trúc Chi trách móc:
"Không sao cái gì chứ, máu của anh cứ chảy hoài không ngăn được."
Huyết Yêu nói một cách khó khăn:
"Độc của cây Trúc đào."
Tố Nga miệng cười méo mó:
"Ta đã tìm hiểu về thần tiên các ngươi, độc từ cây trúc đào hoặc lá ngón có thể giết chết các ngươi trong 48 giờ nếu không có thuốc giải. Huynh cứ yên tâm, lúc này huynh chưa chết được đâu, ta muốn huynh chết một cách từ từ."
Tố Nga đứng im nhìn mọi thứ một cách bình thản, bà ta nói tiếp:
"Ta biết huynh nhất định tìm tới cứu cô ta, ta tự hỏi cô ta là gì mà huynh nguyện ý trao thanh bảo bối như vậy. Trước đây ta nằng nặc mượn huynh mà huynh nhất quyết không cho, giờ lại trao cho người này, đủ biết huynh rất xem trọng cô ta. Ta đã bắt cô ta tới đây với ước nguyện huynh cũng sẽ tới, ta đã bôi độc làm từ lá ngón và trúc đào, ta chờ cơ hội hạ thủ, cuối cùng ta cũng giết được huynh – người mà ta căm ghét nhất."
Huyết Yêu cảm thấy chóng mặt, hắn vừa nôn ra một chất màu đen nhầy nhụa, Trúc Chi xoa xoa lưng cho hắn, mặt cô hiện tia đau lòng. Trúc Chi hỏi vội:
"Giải dược là gì?"
"Kim ngân hoa.", Huyết Yêu trả lời sau khi thổ ra một ngụm máu tươi.
Trúc Chi nói:
"Tui chưa bao giờ thấy loại cây đó, có thể tìm thấy nó ở đâu?"
Tố Nga cười khinh bỉ:
"Và các ngươi cho rằng ta dễ dàng cho các ngươi rời khỏi đây ư?"
Nhất Uy không suy nghĩ nhiều liền đâm thanh kiếm vào bụng Tố Nga, bà ta ngã khuỵa xuống đất trừng mắt nhìn cậu, Nhất Uy lạnh nhạt:
"Vết thương này không đủ để giết bà, nhưng có thể khiến bà đau đớn và giữ im lặng trong vài khắc. Nếu không phải tôi nể tình bà là người quen của Huyết Yêu, tôi đã giết chết bà từ lâu rồi. Tôi có thể thấy được Huyết Yêu có rất nhiều điều muốn nói với bà."
Tố Nga gằng giọng:
"Ta không cần nghe huynh ấy nói."
Trúc Chi mỉa mai:
"Vì bà không có được anh ấy nên mới giết anh ấy, tôi đoán đúng chứ? Bà không hề căm ghét anh ấy, ngược lại nà yêu anh ấy."
Tố Nga căm ghét nhìn Trúc Chi, bà ta không muốn cô sống một chút nào, bà ta cố phớt lờ cô nhưng những câu cô nói tiếp theo như có hàng ngàn mũi tên cấm vào trái tim của bà ta:
"Lúc bà thấy thanh kiếm bảo bối trong tay của ta bà đã ghen tức đến mức nào, nếu tôi nhớ không lầm bà từng nói không muốn người nào sở hữu thanh kiếm này được sống. Tôi liền đoán bà có tình cảm đặc biệt với anh ấy. Sao, là anh ấy từ chối bà nên bà tức giận?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!