Chương 49: Tố Nga

Trúc Chi lạnh lùng:

"Nói không sai, người cứ mỗi trăm năm lại xuất hiện và giết những người đàn ông họ Lâm."

Người đàn bà cười khẩy một cái rồi cuộn bàn tay lại thành một nắm đấm, lập tức Trúc Chi bị kéo về phía bà ta, bà ta dùng sức mạnh siêu nhiên của mình bóp cổ của cô. Trúc Chi nhanh tay đâm thanh "Bảo bối" vào ngực bà ta, mắt cô híp lại thành một đường, miệng nhếch lên một nụ cười.

Người đàn bà bị đâm một nhát lập tức buông Trúc Chi ra, bà ta nắm lấy tay cầm của thanh đoản kiếm rút ra, bà ta ngắm nghía nó như thể nó từng là đồ sở hữu của bà mà bị người khác đoạt lấy, bà ta nheo mắt nhìn Trúc Chi và thì thào:

"Thanh đoản kiếm này ngươi lấy từ đâu? Ngươi làm sao quen biết chàng?"

Trúc Chi chợt nhớ ra thanh kiếm này của Huyết Yêu – người quen biết với bà ta. Cô không trả lời chỉ quắc mắt nhìn bà ta, bà ta tức giận phóng thanh kiếm vào giữa ngực của Trúc Chi.

Thanh kiếm cắm thẳng vào ngực của cô, Trúc Chi đau muốn chết đi, cô lảo đảo ngã ngay xuống sàn nhà đầu đập mạnh vào thành giường. Cô thấy máu của cô đang chảy, ngực phập phồng cố hớp lấy không khí một cách khó khăn, trước khi cô ngất xỉu hoàn toàn cô nghe người đàn bà kia nói:

"Chàng chưa bao giờ đưa thanh bảo bối này cho ai, ta cũng không cho phép người đó tồn tại trên đời."

Huyết Yêu tái xuất hiện trong nhà bếp, Nhất Uy và Tuấn Tú ngạc nhiên nhìn hắn, Tuấn Tú nói:

"Đã làm hòa với nó chưa?"

Huyết Yêu khó hiểu nhìn họ:

"Làm hòa với ai?"

Tuấn Tú mệt mỏi buông một câu:

"Tụi này tưởng anh đi gặp nó mà."

Huyết Yêu giải thích:

"Cô ta không giận lâu đâu, cứ kệ cô ta đi, ta đi lấy một món đồ trước khi gặp muội ấy thôi không liên quan đến cô ta."

Nhất Uy lắc đầu ngao ngán từ chối đưa ra quan điểm. Tuấn Tú chợt nói:

"Hai người có ngửi thấy mùi máu rất nồng không?", Tuấn Tú thường lui tới bệnh viện nên lỗ mũi rất nhạy với mùi của máu, dù mùi máu cách đó một khoảng cách hơi xa.

Đúng vậy, mùi máu phát ra từ trên lầu. Cả ba người tức tốc chạy lên trên đó. Khi họ mở phòng Trúc Chi ra, họ chỉ thấy vệt máu rất dài mà không thấy Trúc Chi đâu. Tuấn Tú lo lắng đưa mắt nhìn Huyết Yêu, anh ngập ngừng nói:

"Đừng có nói... đây là máu... của nhỏ em tôi nha."

Huyết Yêu lôi trong túi lọ chứa máu của Trúc Chi, máu của cô từ màu đỏ chuyển sang màu tím than, Huyết Yêu cau mày sợ hãi, hắn nói:

"Ta sẽ đi tìm cô ấy."

Nhất Uy nói theo:

"Hãy đưa em theo, nếu đây là vụ án liên quan đến người đàn bà mà anh quen biết, chỉ có em mới giết được bà ta."

Tuấn Tú nói nhanh:

"Tôi sẽ không đòi đi theo hai người để khỏi vướng tay vướng chân, nhưng hai người phải hứa đưa Ngân Chi về bình an vô sự, tôi thấy máu nhiều như vậy, tôi sợ nó gặp chuyện không hay."

Huyết Yêu cầm lấy vai của Tuấn Tú trấn an:

"Ta hứa."

Huyết Yêu kéo tay của Nhất Uy biến mất. Hai người dừng lại tại căn nhà hoang đã nhốt Tuấn Tú trước đó. Huyết Yêu đứng trước căn nhà, mặt hắn lạnh tanh, hắn từng muốn không làm gì người đàn bà, sao muội ấy lại cố tình chọc tức hắn. Hắn quay sang nói với Nhất Uy:

"Cầm chặt thanh kiếm đợi lệnh từ ta, muội ấy có sức mạnh ngang ngửa những tên quỷ sừng sỏ nên ngươi cẩn thận một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!