Tuấn Tú cũng không nỡ nói thêm câu gì nữa khi thấy Huyết Yêu tâm trạng như vậy, anh nhìn vào ly nước mà Huyết Yêu vừa uống cạn ngẫm nghĩ: Làm thần tiên cũng chẳng sung sướng gì.
Huyết Yêu không gạt bàn tay đang nắm lấy bàn tay của hắn, những ngón tay của cô khi chạm vào mu bàn tay của hắn khiến hắn có cảm giác nhột nhột kì lạ nơi đáy lòng, có lẽ do hắn quá mệt hay có lẽ do hắn quá quen với sự đụng chạm giữa cô và hắn.
Tuấn Tú chợt nhớ ra lời nói của Huyết Yêu vừa nói rằng người đàn bà đi trong mưa kia cứ mỗi trăm năm lại xuất hiện tìm giết dòng máu của nhà họ Lâm, nếu vậy anh là một trong số đó sao. Tuấn Tú hỏi Huyết Yêu:
"Nè vị thần ơi, anh vừa mới nói bà ta xuất hiện để giết những người họ Lâm sao? Ý của anh có phải nói tôi là một trong số đó không?"
Huyết Yêu trầm ngâm một hồi rồi khẳng định:
"Tôi chắc là như vậy."
"Nhưng làm sao bà ta biết mà tìm tới tận nhà."
"Mối thâm thù của bà ta. Bà ta dựa vào nó để tìm chính xác kẻ được chọn."
"Nói vậy rất có thể anh ấy gặp nguy hiểm."
"Đúng vậy."
Trúc Chi ngáp ngắn ngáp dài, Tuấn Tú không kém là mấy, họ đều mệt lữ như nhau, điều đáng nói là sáng hôm sau họ phải thức dậy sớm người thì đi học người thì đi thực tập tại bệnh viện.
Huyết Yêu không đành lòng nhìn họ mệt mỏi như vậy, hắn lôi trong túi ra một hủ nhỏ đựng đầy nước màu bạc. Hắn chế vào hai ly nước rồi đưa trước mặt bọn họ:
"Hai người mau uống nó đi, nó giúp con người lấy lại năng lượng đã mất đấy, uống xong ngủ một giấc đến sáng là được."
Hai anh em nghe vậy lập tức nghe lời Huyết Yêu, họ vừa uống thứ nước kia xong thì cảm thấy vô cùng sản khoái, khỏe khoắn giống như lời Huyết Yêu nói dường như họ được lấy lại nguồn năng lượng vừa mất đi.
Hai anh em nhìn nhau cười thật sâu, Tuấn Tú nói trước:
"Cảm ơn anh nhiều."
Huyết Yêu mặt không biểu cảm nói tiếp:
"Ta sẽ đặt một vòng tròn xung quanh nhà của hai người, hai người cứ nghỉ ngơi đi, tạm thời sẽ không bị bà ta quấy phá, sáng mai tính tiếp. Xem ra muốn giúp Vô Âm chúng ta phải tính sổ với bà ta trước."
Trúc Chi nói vội:
"Cuốn sách "Sinh vật bóng đêm" có nhắc đến điểm mù của bà ta là thanh kiếm thần Kim Quy."
Huyết Yêu nhìn Trúc Chi hỏi lại cô một lần nữa:
"Cuốn sách nào?"
Trúc Chi chạy vội lên lầu lấy cuốn sách xuống đưa cho Huyết yêu xem. Huyết Yêu xem một cách cẩn thận, hắn lật từng trang đọc từng dòng chữ, hắn lắc đầu ngao ngán:
"Chữ viết tay của một vị cố nhân của ta đây, hắn thật lắm trò, còn viết hẳn cuốn sách về quái vật, giờ ta mới biết. Được rồi, hai người đi ngủ nghỉ đi, ta phải đi gặp hắn một chuyến, ta muốn biết thật nhiều về bà ta một chút."
Trúc Chi nói theo sợ Huyết Yêu biến mất không kịp nghe lời cô nói:
"Anh cẩn thận một chút, anh cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào mà, đừng nói với tui thần tiên không biết mệt nhé."
Huyết Yêu quắc mắt nhìn cô, hắn buông lời:
"Thần tiên nào không biết mệt."
Huyết Yêu nói xong thì biến mất. Trúc Chi hụt hẫng nhìn vào khoảng trống chổ hắn đứng trước đó, cô thẫn thờ, hắn cũng biết mệt mỏi chỉ là nhiều chuyện khiến hắn không thể nghỉ ngơi ngay được, cô bỗng thấy rất đau lòng.
Tuấn Tú nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Trúc Chi liền đoán mò:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!