Chương 47: Tuấn tú mất tích

Nhất Uy rút thanh kiếm từ lưng quần ra, đưa ngang mặt của Tuấn Tú quơ tới quơ lui như đang khoe của, Tuấn Tú thấy vậy cũng vui mừng theo.

Tuấn Tú xém tí nữa bị thanh kiếm làm cho đứt tay vì tội "chơi ngu", anh đưa tay sờ sờ thanh kiếm xem thử thanh kiếm bén ra sao, không ngờ vì thanh kiếm quá bén suýt chút nữa đi tông ngón tay may mà Nhất Uy rút thanh kiếm về phía cậu kịp lúc. Tuấn Tú thắc mắc ngay:

"Mà sao chú có được thanh kiếm này?"

Nhất Uy thành thật trả lời:

"Huyết Yêu đưa, thầy ấy nói em là hậu duệ của thần Kim Quy, chỉ có em mới phát huy hết công lực của thanh kiếm."

Không chờ Tuấn Tú mở miệng hỏi thêm, Nhất Uy múa vài đường cũng với thanh kiếm vô cùng đẹp mắt. Trúc Chi và Tuấn Tú cảm thán không thôi, không ngờ thanh kiếm dưới bàn tay sử dụng của Nhất Uy mỗi đường quyền lại phát ra một luồng ánh sáng cổ quái và uy lực như vậy.

Lần này, họ sẽ không còn sợ "Người đàn bà đi trong mưa" đó nữa, chỉ cần tìm được bà ta rồi đánh thắng bả là được. Họ vẫn còn ái ngại việc làm sao tìm được bà ta nếu như bà ta chỉ xuất hiện dưới những cơn mưa, làm sao biết chính xác nơi tiếp theo bà ta xuất hiện ở đâu, những nạn nhân bà ta chọn có điểm nào tương đồng để nghĩ ra kế hoạch. Cuối cùng cả ba người không còn sức chống đỡ đành phải hẹn nhau vào ngày hôm sau bàn luận tiếp, Nhất Uy tạm biệt hai anh em và về nhà.

Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, chuông báo thức trong phòng Tuấn Tú vang lên inh ỏi, Trúc Chi rất nhạy cảm với những tiếng động đặc biệt với những lúc không khí căng thẳng như hôm nay, cô phải qua bên đó nhắc nhở anh tắt báo thức. Thế nhưng phòng ngủ của Tuấn Tú vắng tanh, Trúc Chi cố nheo mắt nhìn khắp phòng vẫn không cách nào tìm được bóng dáng Tuấn Tú. Cô bắt đầu lo lắng.

Khuya như vậy, anh có thể đi đâu được, với lại vừa có án mạng xảy ra ngay trong khu hẻm nhà cô, không có lý nào anh đi ra ngoài giờ này được.

Trúc Chi mò mẫn công tắt trên tường, vừa cảm nhận được nó cô liền bật nó lên, ánh sáng từ bóng đèn quang chiếu sáng khắp căn phòng, cô bước vào và thấy điện thoại của anh vẫn để trên giường ngủ, chăn gối nằm lung tung trên giường, mền thì sộc sệch.

Trúc Chi sốt ruột la toáng lên, không một ai trả lời cô. Cô từ lo lắng chuyển sang sợ hãi, không phải lần đầu Tuấn Tú gặp phải nguy hiểm, lần trước do Vô Ảnh, lần kế tiếp là do Quỷ Mộng, lần này không biết vì lý do gì nữa, dường như chính bản thân Tuấn Tú hấp dẫn những tên giết người đó vậy.

Trúc Chi chạy lên lầu hai xem Huyết Yêu đã về chưa, cô ôm một niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng hắn sẽ ở đó giúp đỡ cô, những lúc như vậy cô dường như đã ý lại nhiều vào hắn. Thế mà cánh cửa vẫn đóng, trong căn phòng vẫn im lìm không một tiếng động.

Trúc Chi rên rỉ:

"Làm sao đây?"

Nhịp tim của cô tăng cao, cô còn tưởng nó sẽ vỡ tung luôn rồi. Phải rồi, cô nhớ ra rồi, cô còn Nhất Uy, nếu vụ mất tích của Tuấn Tú liên quan tới người đàn ma thì cô sẽ cần tới Nhất Uy, chỉ là giờ này đã khuya như vậy cô làm sao gọi cho cậu ấy đây.

Trúc Chi phải thật bình tỉnh, trong giờ phút này cô mà loạn một chút rất có thể sẽ có thêm rắc rối. Cô nhớ là Tuấn Tú không bao giờ đặt báo thức vào giờ này, vậy ai là người đặt báo thức kia, và đặt như vậy có mục đích gì, phải chăng muốn đánh thức cô. Ai lại làm vậy, vì sao?

Trúc Chi cố gắng hít sâu thêm một lần nữa, hoặc có thể là trò đùa của Tuấn Tú muốn dọa cô chơi một chút, chứ ai có thể vào căn nhà này làm như vậy, hoặc Tuấn Tú là người đặt báo thức và ảnh đi làm chuyện của ảnh trước khi báo thức reo lên chăng. Có thể như vậy lắm, cô không nên kéo thêm Nhất Uy cùng lo lắng với cô.

Trúc Chi xuống phòng khách ngồi đợi Tuấn Tú trở về, hy vọng anh chỉ đi đâu đó chưa về. Mắt Trúc Chi nhíu lại mấy lần nhưng cô không tài nào chợp mắt nổi, đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng mà Tuấn Tú chưa về. Tay cô run run vẫn cầm chặt điện thoại trong tay muốn gọi cho Nhất Uy chỉ sợ cậu ấy đã ngủ mất.

Cô úp mặt vào hai đầu gối bắt đầu khóc, không biết rằng Huyết Yêu đã trở về. Hắn nghe thấy tiếng khóc của cô nên vội vã chạy xuống phòng khách. Hắn ngạc nhiên nhìn người con gái đang ngồi ở đó, giờ này cô ta sao lại ngồi đó mà khóc, có biết khung giờ này âm khí rất nặng nề hay không. Huyết Yêu tính mở miệng quở trách cô thì người con gái trước mặt đã ngước mắt nhìn hắn, mắt cô đầy nước, mặt mày nhăn nhúm lại rất đáng thương, làm cho lời nói của hắn bị nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn chưa biết phản ứng ra sao đã bị cô nhảy vào ôm chầm lấy mình.

Trúc Chi tủi thân khóc càng to hơn, tay ghì chặt lưng áo của Huyết Yêu, nói ra những lời không đầu không đuôi, Huyết Yêu cũng không biết cô tính nói gì. Hắn lôi cô ra và trừng mắt nhìn cô, hắn buột cô phải bình tỉnh:

"Có ta ở đây."

Không hiểu sao khi nghe câu nói đó, cô càng khóc to hơn. Tâm lý con người vốn dĩ kì lạ như vậy, nếu bạn đang khóc mà có người tới hỏi thể nào bạn cũng khóc to hơn trước đó, một phần do tủi thân, một phần muốn tìm chổ dựa tinh thần.

Rút cuộc cô cũng cố gắng bình tỉnh trở lại, cô cố nói cho Huyết Yêu nghe những chuyện đã xảy ra, khi nói đến chuyện Tuấn Tú mất tích cô bỗng khóc to hơn:

"Không biết phải tìm ai giúp, khuya rồi cũng không thể gọi cho Nhất Uy, anh thì chưa về, một mình tui không biết.. hức... không biết phải làm gì."

Huyết Yêu kéo cô vào lòng, lấy tay mình xoa xoa tấm lưng của cô, cho cô khóc cho đã đời. Hắn không hiểu tại sao mình lại làm vậy, chỉ biết hắn không muốn nhìn thấy cô ấy cứ khóc lóc như vậy hoài, hắn nghe nói người trần gian thường hay ôm đối phương để an ủi họ.

Huyết Yêu nói khẽ:

"Chuyện của anh cô cứ giao lại cho ta. Ta thấy cô chưa chợp mắt tí nào, cô nên ngủ một chút đi."

"Nhưng anh hai của tui..."

Huyết Yêu cướp lời:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!