Chương 46: Tạnh mưa

Không biết xác chết của người đàn ông trôi xuống từ đâu, Nhất Uy vội vàng gọi điện cho cảnh sát để báo tin.

Mưa đột nhiên tạnh hẳn, những giọt mưa rơi rớt trúng đôi gò má của Trúc Chi, cô đưa tay gạt nó đi cũng gạt luôn tay của Tuấn Tú ra. Cô lầm bầm:

"Em đâu phải là con nít, anh cần gì chê mắt em lại, đâu phải em chưa từng nhìn mấy cảnh ghê rợn đó đâu."

"Anh mày chê không phải chê mày nhìn mấy cảnh ghê rợn, có thứ em không nên thấy vì em chưa 18 tuổi, hiểu chưa?"

Trúc Chi liếc Tuấn Tú, cô bĩu môi hờn dỗi:

"Nó nát bấy như thế thì nhìn thấy kiểu gì."

Tuấn Tú suýt nữa ói ra máu vì tức tối, em gái của anh thật không hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu, nếu một đứa con gái khác nhìn thấy cảnh "của quý" của một người đàn ông bị dập nát ra thế kia đáng lý phải sợ hãi, hoặc giả vờ quay mặt đi cũng được, đằng này nó còn dùng ánh mắt xem thường đó mà nói chuyện với anh nó.

Nhất Uy không đồng ý với Trúc Chi:

"Dù gì cậu cũng chưa đến tuổi trưởng thành, nghe lời của anh hai cậu không thiệt đâu."

"Đó.", Tuấn Tú chỉ tay về phái Nhất Uy nói tiếp, "Em nghe chồng của em nói gì chưa?"

Thanh Lâm rên rĩ:

"Chồng?"

Trúc Chi giải thích cho Thanh Lâm hiểu:

"Ông đừng nghe anh của tui nói bậy, ổng hay hoang tưởng vậy lắm, kệ đi."

Tuấn Tú tính bướng bỉnh chỉnh em mình một chút đã bị nó nạt ngang:

"Anh thấy tình hình này thích hợp để đùa giỡn hả, có án mạng kìa, lại ngay trong khu nhà mình."

Thanh Lâm nói với vẻ sợ hãi:

"Không hiểu sao gần đây luôn có những vị án bí ẩn không có một chút manh mối nào hết. Bác hai tui suýt nữa tính xin về hưu vì vụ án sát nhân vô hình không tìm ra thủ phạm đây."

Trúc Chi ngồi xuống nhìn xác chết thật kỹ, cô thấy ngoài vết thương trước ngực rách một vùng lòi cả nội tạng, "của quý" của người đàn ông bị dập nát ra có thể thấy được vết cắn rất sâu ngay giữa bụng, nội tạng của người đàn ông không đơn giản bị lôi ra ngoài mà bị người khác dùng răng cắn nát. Trúc Chi suy đoán:

"Nhìn nè...", Trúc Chi chỉ vào vết cắn trên bụng của nạn nhân, "Vết cắn vẫn còn, hung thủ không chỉ giết người một cách dã man, hắn còn cắn nát nội tạng của người ta, đây không thể là răng con người được."

"Bởi vậy cảnh sát mới đoán là do động vật gây nên. Chỉ có động vật mới có sức xé toạt người ta ra như vậy."

Trúc Chi lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với quan điểm của cảnh sát:

"Nếu cậu nhìn kỹ, ngay chổ này..", Trúc Chi chỉ vào vết đâm do dao gây nên trên ngực phải của người đàn ông, "Đây là vết đâm do dao gây nên, động vật nào mà cầm dao và đâm chuẩn xác như vậy, hơn nữa nó làm có thể phân biệt được dương v*t của người đàn ông mà đập nát nó sao?"

Tuấn Tú ré lên:

"Con nhỏ này nói từ đó mà không biết ngượng."

Trúc Chi phớt lờ anh mình đi, cô tự nhiên hơi đau đầu. Cô sợ rằng kẻ giết người lại là một sinh vật bị kiếm khí của thanh kiếm hấp dẫn, nếu là con người gây nên vụ án này, cô không thể lý giải được vì sao hung thủ lại ăn cả nội tạng của người ta (hoặc cắn nát nội tạng của con người). Trúc Chi nói tiếp:

"Cho dù hung thủ là ai, tui cũng chắc rằng người đó rất hận người đàn ông này. Chỉ có kẻ hận đàn ông mới đập nát "cái đó" của họ thôi."

Tuấn Tú gật đầu đồng ý:

"Điểm này anh đồng ý với em. Rồi, chuyện này coi như giao lại cho cảnh sát lo đi, mấy đứa làm ơn về nhà nghỉ ngơi nha."

Cảnh sát tới phong hỏa hiện trường vụ án, có cả Thiên Thanh theo sát nút. Thiên Thanh ở lại nói chuyện với đám người Nhất Uy và Trúc Chi một chút. Khi nghe qua lời phân tích của Trúc Chi, Thiên Thanh một lần nữa tán dương cô ấy, Thiên Thanh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!