Nguyên Sâm hốt lấy đống tro tàn, lại còn nhốt linh hồn của Đan Hy vào ngọn đèn dầu màu đen mà gã đã chuẩn bị trước.
Gã dự định sẽ ém lên linh hồn nàng một loại bùa thiên, bùa này có tác dụng giam cầm linh hồn của người chết, cho đến khi người giam cầm chết thì linh hồn kia mới được giải phóng.
Bởi vì nàng đã bị lửa địa ngục thiêu rụi, nên linh hồn không thể siêu thoát, nó sẽ mãi mãi vất vưởng lưu lạc khắp nơi, thế nên lão mới giam cầm linh hồn của nàng mãi mãi, để nàng mãi ở bên cạnh lão. Nguyên Sâm đứng đó, tỏ vẻ thờ ơ khi nghe tiếng khóc của đứa bé, nó vẫn còn phát ra đều đặn, chắc hẳn lần đầu tiền nó cảm thấy mẹ nó xa rời nó lâu đến vậy.
Gã thật muốn vào bên trong giết nốt đứa bé kia.
Không hiểu sao càng lắng nghe tiếng nó khóc, gã càng muốn phát tiết cơn giận dữ của mình lên người nó.
Rõ ràng cái chết của mẹ nó chưa đủ thỏa mãn cơn giận của gã. Kết giới mà tên Huyết tạo ra quá mạnh, Nguyên Sâm đã nhiều lần tìm cách phá vỡ nó, nhưng đều bị đánh bật ra một cách không thương tiếc.
Gã ôm lấy ngực, thở khò khè như mất đi hết sức lực.
Đây là lần đầu tiên gã gặp phải kết giới mạnh như thế.
Rõ ràng đây là do một tên thần tiên cấp cao tạo nên.
Nếu đã không xông vào bên trong được, gã nhất định chờ cho đến khi hắn xuất hiện.
Gã muốn xem xem hắn là thần tiên phương nào mà lại cặp kề với một cô nương người phàm. Bỗng dưng tiếng khóc của đứa bé yếu dần, cho đến khi nó không còn khóc lóc nữa, tai của Nguyên Sâm mới cảm nhận được âm thanh xung quanh.
Gã cũng ở đây đã hai ngày vẫn chưa thấy ai xuất hiện.
Thế là gã đành bỏ cuộc, chắc có lẽ đứa bé đã chết ở bên trong rồi cũng nên. Vài tháng sau cái chết của Đan Hy, Nguyên Sâm đột nhiên nghe một tin tức: Một gã đàn ông bị truy nã, mà cái gã này có khuôn mặt trông giống Nguyên Sâm.
Gã biết đây chính xác là tên Huyết làm ra.
Chắc chắn với năng lực thần tiên của hắn, hắn đã truy ra được kẻ đã giết chết Đan Hy cùng đứa con trong kết giới của hắn là gã."Hừm." Nguyên Sâm cầm bức họa vẽ khuôn mặt của mình thì cười khẩy.
Rõ ràng gã không quan tâm đến chuyện gã bị truy nã hay là không.
Dù sao thì tên Huyết kia cũng chẳng thể nào tìm ra được tung tích của gã.
Bởi vì khuôn mặt của gã giờ đã không còn giống như trong bức họa nữa. Nguyên Sâm đã bắt đầu chuyến phiêu lưu đầy tham vọng của mình bằng cách giết những người vô tội.
Sau đó gã có được khuôn mặt khác, một khuôn mặt khiến gã rất thích thú.
Bởi vì vẻ đẹp trai của gã đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt có vài vết nhăn, khiến gã trông già hơn tuổi thật, trông khát máu và đáng sợ hơn. Mãi cho đến khi Nguyên Nương – đứa em gái bé bỏng của gã bị giết chết, gã mới biết danh tính thật sự của tên Huyết là ai.
Hôm ấy, gã tự dưng muốn đến một của Đan Hy (gã đã lập một ngôi mộ mà không hề chôn thứ gì bên trong cả, chỉ ghi bốn chữ "Đan Hy Chi Mộ").
Mỗi lần gã đau buồn gã lại đến đây, nhìn vào mộ nàng, cứ như được an ủi.
Gã lập mộ của nàng ngay cạnh hồ sen bên trong nhà cũ của nàng.
Ở đây gã bắt gặp một gã đàn ông đang đứng mộ của nàng.
Đó là tên Huyết. Gã đàn ông đó không ai khác chính là Thiên tử.
Nguyên Sâm đã từng nhìn thấy mặt của hắn khi hắn giết chết Nguyên Nương.
Không sai vào đâu được. Ngay khi gặp được hắn, Nguyên Sâm mới vỡ lẽ ra nhiều điều.
Thì ra Thiên tử trong một lần dạo chơi dưới trần đã gặp gỡ Đan Hy và yêu nàng.
Hắn cả gan đem nàng rời khỏi gã, nhốt nàng trong kết giới mà hắn đã tạo ra.
Bây giờ hắn còn mặt dày đến thăm mộ của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!