Chương 448: Đan Hy Chết

Nguyên Sâm sững sờ nghe những lời nói đầy hối hận của Đan Hy.

Gã ôm lấy ngực trái – nơi đang thắt lại vì đau đớn.

Đan Hy hối hận vì đã gặp được gã sao? Nàng hối hận vì đã quen biết với gã ư? Vì một tên Huyết nào đó mà nàng nỡ lòng quên đi tất cả những kỷ niệm về gã ư? Gã là người đến trước, tên Huyết ấy chỉ là kẻ đến sau không phải ư? Nguyên Sâm không muốn xem thêm ký ức nào nữa cả, giọng nói của nàng chỉ càng khiến gã thêm khốn đốn mà thôi.

Gã ném chú Nhân sang một bên.

Cơn đau nơi ngực của lão trái vẫn còn nhói lên từng cơn.

Xem ra ra Đan Hy không muốn gặp lại gã, cả đời chỉ muốn chạy trốn khỏi gã.

Ký ức cuối cùng của hai người chỉ khiến nàng sợ hãi và xa lánh gã. Tình cảm mà Nguyên Sâm dành cho Đan Hy khiến nàng sợ hãi và trốn chạy.

Nàng đã lựa chọn tên Huyết, ở bên cạnh hắn thay vì gã.

Nàng đã lựa chọn như thế thì tình duyên của họ sẽ ra sao đây? Thì ra đây chính là thứ khiến sợi tơ hồng của họ trở thành nghiệt duyên.

Bởi vì đây chỉ là tình cảm một phía từ gã mà thôi.

Gã cảm thấy bị phản bội và cơn giận dữ đang dần dần chiếm lấy tâm trí của gã."Hừm."Nguyên Sâm biết chắc rằng đang ở cạnh gã đàn ông tên Huyết kia.

Đáng tiếc trong ký ức của chú Nhân không có hình ảnh nào của hắn.

Gã chỉ biết hắn tên Huyết, lại không rõ cả họ, sẽ rất khó trong việc lằn ra dấu vết của họ, nhất là khi họ không muốn bị tìm thấy. Nguyên Sâm rất nhanh nhớ đến bức thư.

Đan Hy hứa sẽ viết thư cho chú Nhân, vậy thì rất có thể chú giữ những lá thư đó.

Chỉ cần ngửi mùi hương trên lá thư gã sẽ tìm thấy nàng thôi. Nguyên Sâm lạnh lùng nhìn chú Nhân đang lom khom lọ ngọ bò dậy khỏi mặt đất.

Gã đá vào ngực chú Nhân khiến chú ngã sõng soài, suýt chút nữa đầu của chú đã va chạm vào cục đá to bên cạnh. Nguyên Sâm gằng từng chữ một:"Những bức thư.

Chú hãy đưa cho cháu."Chú Nhân lắc đầu nói:"Chú không nhận được lá thư nào cả.

Thật đấy."Hai từ "thật đấy" của chú chẳng giống thật chút nào cả.

Có lẽ chú đã ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người Nguyên Sâm, có lẽ chú vừa nhận ra điều mà gã làm chính là trộm lấy ký ức liên quan đến Đan Hy.

Vì thế chú cố tình nói dối. Dĩ nhiên chú Nhân phải nói dối rồi.

Chú đã hứa với Đan Hy như thế mà.

Nàng quyết tâm chạy trốn khỏi gã, không bao giờ muốn gặp lại gã cơ mà.

Gã yêu nàng là sai sao? Mong muốn được ở bên cạnh nàng mãi cũng là sai sao? Vì sao nàng lại làm thế? Vì sao nàng lại đối xử với gã tàn nhẫn như thế.

Gã vừa cảm thấy đau lại vừa cảm thấy căm hận. Nguyên Sâm nhìn chằm chằm khuôn mặt sợ sệt của chú Nhân mà lóe lên tia sát khí.

Gã muốn ai đó ném qua nỗi đau của gã, muốn ai đó bị trừng phạt.

Người này tốt nhất là Đan Hy (người đã khiến gã trông như một tên ngu ngốc vì tình).

Gã không tìm được nàng.

Vì thế người trước mặt trở thành tấm bia mà gã trút giận.

Gã quát vào mặt chú Nhân:"Vậy thì đừng trách."Nguyên Sâm lạnh lùng, dùng một bàn tay hút lấy cơ thể ốm yếu của chú từ dưới đất, rồi bóp lấy cổ của chú Nhân.

Cho đến khi cơ thể của chú trở nên kho quéo như cây khô gã mới buông ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!