Chương 447: Rời Xa Đan Hy

Nguyên Sâm miệng thì nói rất thâm tình, nhưng lực tay lại siết mạnh như muốn nghiền nát thân thể yếu mềm của Đan Hy.

Cái ôm mạnh bạo của gã khiến nàng có phần sợ hãi hơn là cảm động, bằng chứng là nàng đang run lên trong vòng tay của gã.

Một khi nàng mở miệng nói lời từ chối gã, gã sẽ thật sự giết chết nàng. Nguyên Sâm lạnh lùng nói:"Ta không cho phép nàng, không cho phép nàng...! Nàng chỉ thuộc về một mình ta."

"Sâm, nghe nè, em không phải đồ vặt.

Em không thuộc về ai cả, em thuộc về chính em.

Nếu anh còn xem em như một người bạn, anh hãy thả em ra đi.

Làm ơn, anh đang làm em đau."Đan Hy cố gắng thoát khỏi vòng tay của Nguyên Sâm.

Nàng vùng vằng mãi, nhưng gã cố chấp ghì chặt lấy nàng, khiến nàng đau đớn.

Hành động này vô tình khiến nàng hiểu rằng gã đang khước từ lời cầu xin của nàng, không xem nàng là bạn bè nên mới không thả nàng ra. Nguyên Sâm đoán nàng đã bỏ cuộc, ngoan ngoãn chịu đựng cái ôm của gã.

Nàng nói, cũng không phản ứng, chỉ đứng im như một thân xác đã chết trong tay lão. Nguyên Sâm cuối cùng cũng không thể chịu đựng sự im lặng đáng sợ của nàng, gã buông nàng ra.

Gã nhìn vào khuôn mặt vô hồn của nàng, âm thầm rùng mình.

Gã chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt giá lạnh đó của nàng, ánh mắt như thể nàng đang nhìn một kẻ mà nàng rất chán ghét, ánh mắt khiến trái tim của gã nhói đau. Nguyên Sâm thấy Đan Hy mím chặt môi.

Hình như nàng còn không muốn nói chuyện với gã nữa.

Gã sợ như thế lắm, gã sợ nàng sẽ bỏ mặc gã, không quan tâm gã như trước, gã sợ trong nàng gã giờ đây chỉ là một tên bên lề đường mà không chút quen biết với nàng. Nguyên Sâm vươn tay chạm vào cổ tay của Đan Hy, cố gắng kéo nàng về phía gã, nhưng nàng đã gạt phăng bàn tay của gã đi.

Nàng lùi lại vài bước, cách xa gã như cách xa một tên ghẻ lở kinh tởm nào đấy.

Và lần đầu tiên kể từ khi gặp gỡ nàng, gã thấy nàng khóc.

Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay và khóc to."Đan Hy." Nguyên Sâm tuyệt vọng gọi tên nàng.

Gã đã khiến nàng rơi nước mắt.

Gã thật không ngờ có một ngày người con gái hay cười như hoa lại có thể khóc thương tâm như thế.

Chỉ vì nàng không muốn ở bên cạnh gã."Hừm.

Nàng thật sự yêu cái tên mà nàng mới gặp vài lần ư? Trả lời ta."Nguyên Sâm nắm lấy vai của Đan Hy, ép nàng nằm xuống bàn tròn, ép nàng nhìn vào mắt gã.

Gã tiếp tục nói:"Đừng ép ta sử dụng thần lực trên người nàng.

Nàng biết ta không phải người thường, nàng biết ta có khả năng biến nàng thành người của ta, đúng chứ.

Chỉ cần nàng thuộc về ta, tên nam nhân đó sẽ khinh miệt nàng.

Nàng sẽ không còn xứng đáng đến bên cạnh hắn nữa."Nguyên Sâm hôn xuống trán Đan Hy, lại hôn xuống cổ nàng, phả vào tai nàng những lời nói tàn nhẫn, nào là muốn cưỡng bức nàng, muốn nàng mãi mãi nằm dưới thân của gã, phục tùng gã, sẽ không cho phép nàng gặp lại tình nhân của nàng.

Những lời lẽ nhục nhã như thế lại thốt ra từ miệng một người nàng ngỡ như đã thân quen, chắc nàng thất vọng về gã lắm. Nguyên Sâm mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết của nàng.

Mỗi lần gã hôn lên môi nàng, gã lại nghe thấy tiếng ú ớ đầy tuyệt vọng của một con thú sa bẫy.

Bây giờ nàng đang nằm dưới thân gã, chỉ vài phút nữa thôi, nàng sẽ thật sự trở thành người của gã. Nguyên Sâm xé bỏ áo đối khâm (áo khoát ngoài dài đến mắt chân của phụ nữ ngày xưa), lộ ra áo yếm bên trong, lộ cả đôi vai trắng ngần của Đan Hy.

Gã nuốt nước miếng, tiếng ực khá to, khiến Đan Hy tròn mắt nhìn gã với vẻ không thể tin nổi.

Gã phớt lờ ánh mắt van nài của nàng, tiếp tục hạ xuống bờ vai xinh đẹp ấy một nụ hôn khác. Đan Hy không đủ sức đẩy Nguyên Sâm ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!